Tag Archives: Nguyễn Minh Thanh

Sống / Chúng

Sống 

Sống tủi làm chi đứng chật trời
Sống nhìn thế giới hổ chăng ai
Sống làm nô lệ cho người khiến
Sống chịu ngu si để chúng cười
Sống tưởng công danh không tưởng nước
Sống lo phú quí chẳng lo đời
Sống mà như thế đừng nên sống
Sống tủi làm chi đứng chật trời

PHAN – BỘI – CHÂU

*

Chúng
( Nương vận bài ” Sống ” của Cụ PBC )

Chúng lụy Tàu Man nhục ngút trời !!
Chúng dâng đất, biển… rõ chăng ai ?
Chúng buông Bản – Giốc… lòng không tiếc !
Chúng bỏ Nam – Quan… miệng cả cười !
Chúng ký Công Hàm giao hải đảo
Chúng theo Lê Mác hại muôn đời
Chúng dìm Việt tộc vào đêm tối
Chúng cướp Dân Oan khóc giậy trời..!!

Nguyễn Minh Thanh

Chết / Hắn

Chết

Chết mà vì nước chết vì dân
Chết đấng nam nhi trả nợ nần
Chết buổi Đông Châu hồn thất quốc
Chết như Tây Hán lúc tam phân
Chết như Hưng Đạo hồn thành thánh
Chết tựa Trưng Vương phách hoá thần
Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết
Chết mà vì nước chết vì dân

PHAN BỘI CHÂU

*

Hắn
( Nương vận bài ” Chết ” của Cụ PBC )

Hắn vì Tàu Cộng chẳng vì dân
Hắn chết ngàn năm vẫn nợ nần
Hắn đẩy giống nòi vào máu lửa
Hắn xô sông núi tới tranh phân
Hắn theo chủ nghĩa vô nhân đạo
Hắn diệt thuần phong phạm thánh thần
Hắn giết biết bao nhà ái quốc
Hắn bày Cải Cách hại muôn dân…!!

Nguyễn Minh Thanh

Cải Cách Ruống Đất  1956

Niềm Tin / Xuân Tha Hương

Niềm Tin

Xa quê lả tả lá thu sầu
Biển rộng trời chiều quê ở đâu
Thăm thẳm phương Nam nhòa vạc nắng
Hắt hiu hướng Bắc quạnh cồn dâu
Ngoằn ngoèo suối chảy quanh vầng trán
Bàng bạc mây bay khắp mái đầu
Vẫn nghĩ có ngày thăm cố quốc
Hải triều nổi sóng tưởng không lâu,,!!

Nguyễn Minh Thanh

*

Xuân Tha Hương

Mỗi Tết tha hương mỗi Tết sầu
Trông về quê cũ thấy quê đâu !?
Nhìn trăng đất khách, lòng đau xót
Ngắm cảnh trời xuân, cuộc bể dâu
Hờ hững mây trôi, buồn đẫm mắt
Xót xa én lạc, tuyết pha đầu
Liệu còn sức khỏe ngày quay lại ?
Lưu lạc quê người đến bấy lâu ?!

Thiện Tâm

Lỡ Mộng Sông Hồ

( Cảm hoạ vận bài ” Tư Lự ” của  Phan Thị Ánh Lê )

Mù sương
hay mắt lệ nhòa
Thiên Di tư lự…
nhớ dòng… nhớ dòng Đakbla
KonTum
phố núi… ngùi xa
Vó câu biền biệt
từ ra…từ ra chiến  trường
Ngày đi
tơ liễu sầu vương
Nghiêng nghiêng nón lá
rượi buồn…rượi buồn tiễn ai
Dừng quân
đêm vắng quan hoài
Ponsô dỗ giấc
bên ngoài…bên ngoài mưa rơi…
Giọng oanh
ngùi nhớ… ru lời
Tóc tiên lộng gió
mây trời…mây trời nao nao
Chiến trường
lửa máu quản bao
Giày sô mòn gót
chiến bào…chiến bào sờn vai…

Tang bồng
giờ lỡ chí trai
Núi sông còn lắm
đoạ đày…đoạ đày… khôn nguôi…!!
Chiều nay
phiêu bạt cuối trời
Mà hồn chim Việt
bên đồi…bên đồi xanh mơ
Rừng phong
thu úa bơ phờ
Nhớ… cành Lan rũ…
đang chờ…đang chờ phương xa
Em ơi
lỡ mộng sông hồ
Biển xanh tức tưởi
vỗ bờ…vỗ bờ lao xao
Giai nhân ơi,
mới hôm nào
Bên cầu mắt biếc
nghẹn ngào…nghẹn ngào nhớ không ?!
Quang âm
vun vút cánh hồng
Đỉnh non mây trắng
chạnh lòng… chạnh lòng thương ai…!!

Vững tin
sông núi có ngày
Hoa Mai rộ nở
nhạn bay…nhạn bay rợp trời
Cá hồi
giả biệt trùng khơi
Ngắm dòng sông cũ
thăm người…thăm người năm xưa…
Lá vàng
lả tả… gió đưa
Thiên Di tựa cửa
nghe mưa…nghe mưa trong lòng
Em ơi
bèo dạt biển Đông
Bao la hoa sóng
vẫn mong…vẫn mong ngày về…

Nguyễn Minh Thanh

*

Dưới đây là bài:
Tư Lự, thơ của Phan Thị Ánh Lê

Tư lự…
Chiều lắng
Đồi nương nhạt nhòa
Cô Em tư lự…
Bên dòng… bên dòng Đakbla
Dòng trôi
Ngược hướng núi xa
Trên cầu Em tiễn
Người ra… người ra chiến trường
Người đi
Mây núi vấn vương
Cành phong lan nở
Bên đường … bên đường đợi ai?
Nửa khuya
Trăng nước u hoài
Dốc nghiêng về tiếng
Thở dài… thở dài rụng rơi
Hãy xin
Tân Phú nhắn lời
Phương Hòa có thấy
Dáng người… dáng người hôm nao
Phương trời
Biền biệt chiêm bao
Anh còn món nợ
Chiến hào… chiến hào nặng vai
Nhớ hoài
Phút tiễn chàng trai
Phong sương đã chín
Cõi ngoài… cõi ngoài chưa nguôi
Chiều nay
Trùng điệp phương trời
Lòng ai chan chứa
Cho người… cho người say mơ
Em se
Món tóc bơ phờ
Gió khơi tuổi nhớ
Mây chờ… mây chờ xa xa
Chiều say
Tiếng vọng sông hồ
Mắt Em lụy ứa
Mấy bờ… mấy bờ lao xao
Tinh thơ
Khơi lắng phương nào
Em còn khe khẻ
Gọi vào… gọi vào hư không
Đồi nương
Mờ xóa dặm hồng
Ai còn nặng gánh
Tang bồng… tang bồng hỡi ai

Phan Thị Ánh Lê

  • Sông Dakbla dài 157 km khởi nguồn rặng Trường Sơn.
    Không như những dòng sông khác chảy từ Tây sang Đông.
    Ngược lại, dòng Dakbla chảy từ Đông sang Tây ngang qua thị xã KonTum rồi nhập vào sông Sê San, là chi lưu của Mekong cũng nằm trong tỉnh Gia Lai Kontum; rồi vòng vèo sang Campuchia và hoà mình vào Cửu Long giang ra biển Đông. (  NMT  )
  • Chim Thiên Di: loại chim sống vầy đoàn. Cuối Thu, cả đoàn  hằng ngàn con di chuyển về phương Nam trốn tuyết. Chúng sống có tổ chức: sếu, ngỗng trời…

[yourchannel user=”CNN” search=”Sông Dakbla”]

Thương Vợ

Thương Vợ

Quanh năm buôn bán ở mom sông,
Nuôi đủ năm con với một chồng.
Lặn lội thân cò khi quãng vắng,
Eo sèo mặt nước buổi đò đông.
Một duyên, hai nợ, âu đành phận,
Năm nắng, mười mưa, dám quản công.
Cha mẹ thói đời ăn ở bạc:
Có chồng hờ hững cũng như không!

TRẦN TẾ XƯƠNG

      Thương Vợ ( 1 )

Chinh chiến miệt mài giữ núi sông
Thương em nuôi trẻ với trông chồng
Nhịp quân biền biệt ngùi… tin nhạn !
Tiếng súng đì đùng ngại… hướng đông !
Vận nước tác tan càng nhọc sức
Tình nhà lo liệu quá lao công
Chồng con tròn phận hai vai gánh
Biển rộng sông dài…có rõ không ?!

Nguyễn Minh Thanh

    Thương Vợ ( 2 )

Muôn dặm trập trùng núi tiếp sông
Trại tù lắn lội kiếm thăm chồng
Đường xa heo hút… mờ phương bắc
Tàu hỏa ngoằn ngoèo… mịt biển đông
Trạm nghỉ giữ đồ… quên chợp mắt
Xe trâu theo bộ… lắm hao công
Cao xanh nhi nữ thời ly loạn
Đau khổ vô vàn… có xót không ?!

Nguyễn Minh Thanh

Làm Dâu Xứ Ngoại

1-

Con nhớ Mẹ nhiều lắm Mẹ ơi

Ngày đi buồn bã chẳng nên lời

Thênh thang trời rộng ̣đường mây trắng

Lồng lộng biển dài lớp sóng khơi

Đài Bắc bơ vơ sầu chất ngất

SàiGòn thân thiết nhớ khôn nguôi

Làm sao quên được chiều hôm ấy

Nhang khói lung linh Mẹ khấn trời

2-

Khấn trời phù hộ trẻ bên trời

Cảnh lạ ngại ngùng mãi chẳng vơi

Xa xót lòng già lo khắc khoải

Hẩm hiu dạ trẻ rối bời bời

Dòng sông trước ngõ buồn thăm thẳm

Bờ trúc bên hiên rũ ngậm ngùi

Bịn rịn đăm chiêu nhìn cội khế

Con nghe mằn mặn ở bờ môi

3-

Bờ môi biển mặn mãi bồi hồi

Quạnh vắng đêm về gặm cúc côi

Réo rắc lửng lơ làn sáo trổi

Giăng giăng bàng bạc mảng sương trôi

Quê nhà lối xóm nhiều thân mật

Đất khách chòm giềng lắm đãi bôi

Cũng muốn quên đi bờ giậu cũ

Bâng khuâng khói rạ cuối chân trời

4-

Chân trời lận đận áo cơm thôi

Bèo dạt dật dờ con nước trôi

Nghèo khó dấn thân người thấp cổ

Giàu sang bán nước kẻ cao ngôi

Bạc tiền dẫn dụ sai thành đúng

Tửu sắc mọc mời ngược cũng xuôi

Man mác trời Thu màu ảm đạm

Tìm đâu công lý núi sông ơi !!

5-

Sông núi đau lòng chuyện nữ nhi

Ngọn dừa rũ rượi buổi vu qui

Chữ tình ai đó đà tàn mộng

Đạo hiếu con đây cũng lỗi nghì

Xứ lạ mênh mông niềm lạ lẫm

Quê nhà thân thiết nỗi lâm ly

Muốn quên trời hỡi làm sao được

Trong giấc chập chờn lệ ướt mi ..!!

6-

Chập chờn sóng gợn nỗi niềm đau

Hoàn cảnh cam đành cách biệt nhau

Sáu khắc lòng riêng hằng thổn thức

Năm canh dạ những mãi rầu rầu

Mãi trông tin Mẹ trông càng chậm

Vẫn nhớ mùi quê nhớ quá lâu

Muốn gởi chút lòng thăm viếng Mẹ

Lưng trời sãi cánh chim về đâu

7-

Về tới nơi đâu hỡi đại bàng

Cho ta nhắn gởi mấy lời sang

Thăm Cha cặm cuội cơn mưa dội

Thương Mẹ nhọc nhằn ngọn nắng dang

Thuở ấy gia đình phân các lối

Bao giờ Mẫu tử hợp chung đàng

Nguyện cầu cội cả niềm an ổn

Diệu vợi làm sao chuyện thuốc thang

8-

Thuốc thang ngày tháng lá trên cành

Ai cũng đi vào việc tử sanh

Chẳng sống vô nghì gian gác phượng

Thà vui đạo nghĩa nếp nhà tranh

Hiếu nhi hoa cúc lưu phương tánh

Nghịch tử trái bần để xú danh

Vật chất đi dần vào hoại diệt

Tro tàn còn lại chút tinh anh

9-

Còn chút tinh anh có để dành

Mong đời con cháu được thông hanh

Thời gian tạo hóa nhìn thăm thẳm

Kiếp sống nhân loài thấy mỏng manh

Quần quật ngày về mưa tiếp nắng

Hắt hiu đêm đến gió khua mành

Sáng ra thảng thốt qua khe cửa

Chõm núi đồi phong cụm lá xanh

10-

Lá xanh Thu úa rụng âm thầm

Tai vẫn mơ hồ vọng cố âm

Nhan sắc dật dờ tình đã lỡ

Tơ duyên gượng gạo nợ đành lầm

Xứ người lạc lõng cam ngu dại

Đất khách bơ vơ chịu điếc câm

Thăm thẳm bèo trôi ôi định mệnh

Đêm nằm gặm nhớ…tóc hoa râm..!!

              Nguyễn Minh Thanh

Chùm Thơ Niềm Đau

NIỀM ĐAU CỦA MẸ CÓ CON VƯỢT BIÊN MẤT TÍCH 
(Xin trân trọng chia xẻ niềm đau của Mẹ V – N) 
……
Đêm đen đặc bốn bề quạnh – quẽ 
Mẹ con mình thỏ – thẻ bên nhau 
Tiễn con dạ Mẹ héo xào 
Con đi, Mẹ ở: nghẹn – ngào lòng con!! 
Kể từ đó, nước – non trắc – trở 
Mẹ nhớ con mấy thuở nào vơi 
Ngẩng lên há miệng kêu trời 
Trời cao vấp – với … có hồi nào nghe 
Cúi xuống đất quanh hè gọi khẽ 
Đất câm câm chẳng hé một lời 
Đất dầy trời rộng chơi vơi … 
Đau nầy đằng đẵng thuở đời nào phai …!!! 
*** 
Vàng mấy chỉ trao tay dặn nhỏ: 
” – Giấu trong lưng phòng có gian – manh 
– Cha con lao – lý rừng xanh 
– Đây còn chút – đỉnh để dành mẹ thăm” 
Dùng – dằng mãi không cằm lại nói: 
“- Mẹ cất đi no đói thất thường 
– Các em còn phải lo lường 
– Phần con đã đủ Mẹ đừng bận tâm 
– Mẹ ốm yếu cần chăm sức khỏe 
– Rồi hãy xem phương kế làm ăn 
– Cho con kính gởi lời thăm 
– Chúc Cha qua nổi nhọc – nhằn lưu – ly 
– Giờ đã tới, con đi nghe Mẹ 
– Đến Mã – Lai con sẽ nhắn tin” 
Nói xong, lặng – lẽ băng mình 
Biến vào bóng tối mông mênh âm – thầm 
Ôi ! Trời hỡi tơ tằm dằng – dặc … 
Ngó theo con ruột thắt gan bào 
Biển Đông sóng giậy xôn – xao 
Xốn – xang dạ Mẹ cồn – cào buồng tim 
Lòng tha – thiết im im khấn nguyện 
Cho con yêu vượt biển trọn lành 
Nào hay số phận mong – manh 
Bao nhiêu mơ ước tan – tành khói sương …!!! 
*** 
Buồn thơ – thẩn Mẹ thường ra biển 
Thăm lại nơi đã tiễn con đi 
Vơi vơi … trời nước thấy gì 
Biển xanh mịt mịt tà – huy mờ mờ 
Thương con trẻ tuổi thơ non dại 
Mới mười lăm đã phải bôn – ba 
Con ơi hận nước thù nhà 
Chỉ vì quốc – nạn hóa ra đoạn – trường …!!! 
*** 
Mười năm hỡi còn vương bóng trẻ 
Ở tận đâu cho Mẹ rõ tin 
Hay là con đã trầm mình 
Biển sâu thăm thẳm ngậm hình bóng con 
Hay thịt nát xương mòn hải đảo 
Gió mây nương mộng báo Mẹ tường 
Trời ơi ! Thương quá là thương 
Rứt ra núm ruột nghe dường xé gan …!! 
*** 
Thôi, con hãy ngủ an con nhé 
Nơi quê nghèo mặc Mẹ héo hon !! 
Con ơi nước chảy đá mòn 
Còn đây lòng Mẹ xót con đời đời …!!! 
Âm – thầm Mẹ gọi con ơi …!!! 
Âm – thầm Mẹ gọi Quyên ơi …!!! 
Âm – thầm Mẹ gọi Nam ơi …!!! 
…………………………………….. 

NIỀM ĐAU QUẢ – PHỤ 

Thiếu phụ ngồi bất động 
Trước ảnh người quá cố 
Pho tượng chìm trong mộng 
Mắt sâu sầu mênh mông 
Chung quanh dường không thấy 
Chỉ thấy… 
Biển đen dâng ngập lòng..! 

Tóc buông che nửa mặt 
Nguyện cầu chấp hai tay 
Nghiêng dài chuỗi dây nhỏ 
Thẻ Bài treo cuối dây 

Ngọn đèn dầu hiu hắt 
Mờ tỏ ảnh ngưòi… xưa 
Thẻ Bài theo tiếng nấc 
Rung rung…khẽ đòng đưa..!! 

Nước mắt lăn trên má 
Lôp độp… xuống tờ thư 
Của người vào quá khứ 
Hương hồn về… chân như 

Chị đang khóc… 
Thương xót người ra đi 
Xót thương căn phần chị 
Nghiệt ngã tràn ai bi..! 
Uất nghẹn chen tiếng nấc 
Não nùng cuộc vĩnh ly..!! 

Ôi, nỗi lòng chinh phụ 
Ôi, nỗi lo cho chồng 
Giờ ập tới rồi đây 
Trời sập… đêm tối dày !! 

Chị ngồi run… tiếng nấc 
Mắt thâm quầng khổ đau 
Tôi đứng im nghẹn ngào 
Mơ hồ giấc chiêm bao !! 

Ai người trồng cây chiến tranh 
Bao nhiêu bông trắng phủ quanh mái đầu ??!! 
Ai người tưới máu đỏ ngầu 
Bao nhiêu trái đắng gom vào tuổi thơ..??!! 

NGUYỄN – MINH – THANH 

NIỀM ĐAU TÙ PHỤ 
(Kính gởi chị LTV) 
Vào giữa Hạ được thư anh gọi 
Mau thăm nuôi anh đói lắm rồi 
Mẹ con gan ruột rối bời 
Gạo tiền sạch bách đứng ngồi không an..!! 
*** 
Lăng xăng chạy đầu làng cuối xóm 
Tạo chút quà gói trọn thăm anh 
Đường đi heo hút loanh quanh 
Chim kêu thê thiết rừng xanh bạt ngàn..!! 
Lặn lội miết gần tàn nửa tháng 
Chiều đến nơi mong sáng gặp nhau 
Nào hay muôn vàn đớn đau 
Sau lần vượt ngục anh vào thiên thu..!! 
Chúng đập đánh lu bù đến thác 
Vùi sơ sài thân xác héo hon 
Bên rừng suối chảy đá mòn 
Hồn anh u oán hận còn trơ trơ..!! 
*** 
Nơi quê nhà Mẹ chờ vợ đợi 
Anh hỡi ơi, ơi hỡi mù tăm 
Đất đen một nắm âm thầm 
Trại tù Thanh – Cẫm viếng thăm ai giờ! 
Nơi quê nhà con thơ vợ dại 
Anh mãi yêu, yêu mãi anh ơi 
Ngậm ngùi trở bước chơi vơi 
Thẩn thơ ngơ ngẩn đất trời thảm thương..!! 
Hẹn có lúc trên đường quay lại 
Anh cùng em lèo lái về Nam 
Quê mình êm ấm anh nằm 
Có em hôm sớm viếng thăm đỡ buồn..!! 
*** 
Ôi Trời hỡi một tuồng gian ác 
Giày xéo cho tan nát non sông 
Biển Đông xác nổi bềnh bồng 
Mậu Thân ( 1968 ) máu chảy nhuộm hồng Cố – đô..!! 
Ôi Trời hỡi oan mồ đặc đất 
Núi hờn căm chất ngất tầng không 
Thăm chồng mà chẳng gặp chồng 
Bao nhiêu hy vọng theo dòng mây tan..!! 

NGUYỄN – MINH – THANH 
(Trại tù Thanh – Cẫm Thanh – Hoá 1981 ) 

NIỀM ĐAU THIẾU – PHỤ CÓ CHỒNG VƯỢT BIÊN MẤT TÍCH 

Chiều hôm ấy chúng mình giã – biệt 
Chẳng có chi làm tiệc tiễn – hành 
Quanh rào mấy trái mướp xanh 
Hái vô em nấu nồi canh tập – tàng 
Vài trứng luộc dầm tan trong mấm 
Gia – đình mình đầm ấm bữa cơm 
Quây – quần bé – bỏng các con 
Đứa vừa lên 8, đứa tròn thôi nôi 
Thằng Cu lớn sà ngồi sát Bố 
Con Út yêu bá cổ đòi cưng 
Nhìn con lệ cảm rưng rưng 
Em nghe se – sắt ngại ngùng biệt – ly!! 
Anh cương – quyết rằng:” – Đi tìm sống 
– Mặc hiểm nguy chèo chống nắng mưa 
– Ở đây thế – sự lọc – lừa 
– Chim lồng lại nữa ai ngừa được đâu!! ” 
Hồn thổn – thức rầu rầu gượng – gạo: 
“- Anh qúi yêu trọng bảo lấy thân 
– Quê nhà em đủ tão – tần 
– Nuôi con vẹn giữ nghĩa – ân chúng mình ” 
Anh ái ngại, lặng nhìn buồn – bã …!! 
Trao con xong, quày – quã lên đường 
Vội vàng …nhẹ bước bên giường 
Hôn con lần cuối nét sương mờ mờ 
Kề, dặn khẽ:” – Gắng chờ em nhé 
-Vừa đến nơi anh sẽ thư về..”. 
Đâu ngờ sự thể ủ – ê 
Bao năm đằng – đẵng chẳng hề chút tin 
Giờ, con qúi của mình khá lớn 
Đứa tung tăng, đứa chớm nhổ giò 
Em mừng thấy chúng biết lo 
Nấu cơm, xách nước, đón đò giúp em 
Con học giỏi được khen đáo – để 
Qúi cô, thầy hay kể em nghe 
Mỗi năm vào dịp nghỉ Hè 
Các con được thưởng vở nhoè giấy đen 
Thương biết mấy rất thèm có Bố 
Để được cưng như số bạn bè 
Nào hay thân – phận khắc – khe 
Mới chừng ấy tuổi mây che đầu đời 
Con Út yêu lắm lời đỏ – đẻ 
Quấn cổ em, hỏi Mẹ, Bố đâu? 
Em bèn chỉ ảnh trên cao 
Rồi xoay giấu mặt … lệ trào chực rơi!! 
Em buồn quá ai người bày tỏ 
Anh tận đâu, có rõ Anh ơi?! 
Đêm ngồi ngắm lũ con côi 
Nét y như hệt Bố hồi xuân xanh…!! 
*** 
Anh yêu qúi, ơi Anh biền biệt 
Mẹ con em đâu biết tính sao 
Mênh – mông biển sóng ào – ào … 
Bóng chim tăm cá phương nao mà tìm 
Hay Anh đã qui miền thiên – cổ 
Mẹ con em đau khổ chờ trông 
Đêm xem nhật – ký của chồng 
Nỉ – non gió lộng ngoài song sụt – sùi!!! 
Đêm xem thư cũ bùi – ngùi … 
Anh ơi bóng tối mù trời … quanh em!!! 

NGUYỄN – MINH – THANH 

NIỀM ĐAU TIẾT PHỤ THIÊN THU 
(Kính dâng hương hồn chị X… 
Với vô vàn xót xa niềm đau chung dân – tộc) 

Anh hỡi tình mình quá thiết tha…!!! 
Nhưng rồi trong chuyến vượt phong ba 
Tự – Do xa thẳm chưa tìm thấy 
Mà đã phai tàn một kiếp hoa …!!! 

Em óan thiên thu cuộc” Đổi Đời ” 
Hận lòai Thái – tặc mãi khôn nguôi… 
Vùi hoa dập liễu cho tơi tả…!! 
Ghê tởm… trời ơi đến rụng rời…!!! 

Ray rứt canh chầy bao vấn vương… 
Lén anh ra lại bến trùng – dương 
Lòng em bãi chiến dài xô – xát 
Phu phụ tình thâm nỗi đọan trường…!! 

Tử – ly anh hỡi… kể từ đây 
Chôn chặt vào tim kỷ – nịêm đầy 
Em cảm ân – tình anh thắm – thiết 
Quãng đời mật ngọt tay trong tay… 

Em gửi lại anh hai trẻ thơ 
Xin đừng bỏ chúng phải bơ vơ 
Bao năm ân – ái bao tình nghĩa 
Còn chút dư – hương chớ hững – hờ…!!! 

Hôn con lần cuối biết không con… !! 
Mai mốt đâu còn mẹ nữa con… !! 
Khôn lớn có ngày con ắt hiểu … 
Vì sao nghĩa mẹ đã không tròn…?! 

Đầu xanh chiu chít… chịu mồ côi…!! 
Đứt ruột con ôi , ruột đứt rồi …!!! 
Mờ mịt tương lai gà mất mẹ… 
Trời ơi …thương quá… lũ con tôi…!!! 

Song thân cằn cỗi tựa cành mai 
Mong ngóng tin con , ngày… đếm ngày…!! 
Đâu biết thân con vùi… biển thẳm …!! 
Oan hồn phiêu phưởng… cuối đường mây…!!! 

Hồn oan… về lại nước non xưa… 
Mây trắng lững lờ… cơn gió đưa… 
Thăm Mẹ , thăm Cha…,thôn xóm nhỏ… 
Hiu hiu phơ phất ngọn cây dừa… 

Bất hiếu con xin mấy lạy này … 
Cầu mong Phụ, Mẫu vợi niềm tây… 
Thân con giờ có ra gì nữa…!!! 
Chiều xuống , thu vàng chiếc lá bay… 

Vĩnh – biệt chồng ,ôi… vĩnh – biệt con…!! 
Trăm năm tình – nghĩa ngỡ vuông tròn… 
Đâu ngờ hải – tặc gây nông nổi…!! 
Cho thiếp phụ chàng , phụ các con.!! 

Biển thảm mênh mông …, sóng mịt trời… 
Gĩa từ thân xác nhớp nhơ thôi !! 
Biển xanh gột sạch …ta , dùm nhé !! 
Ôi , hỡi chồng ơi , hỡi con ơi…!!!!! 

NGUYỄN – MINH – THANH 
(GA,đông 1997,qua lời kể của chị T.T.D.)

[yourchannel user=”CNN” search=”Vietnamese Boat People”]