Category Archives: Phân ưu

Vĩnh Biệt Anh Tôn Thất Mạnh Lương

Thôi nhé, chào  anh, biết nói gì
Vì anh hết nói, đã ra đi…
Lần này nức nở đi không ở
Bữa nọ rưng rưng hẹn có về!
Trời tự nhiên mù mưa gió Mỹ
Đất mờ mịt lóe ánh đèn quê…
Anh xa nhớ nhé từng đôi mắt
Ngấn lệ dài trên mặt bạn bè…

huệthu

 

NHỚ TÔN THẤT MẠNH LƯƠNG

Gặp nhau chưa kịp nói năng gì
Mới đó đâu ngờ đã vội đi
Câu chuyện trường xưa còn nhớ lại
Người yêu thuở trước có quay về
Xa xuôi từ dạo đây vào lính
Lưu lạc do thời đó thoát quê
Ngóng mắt tìm nhau trong ngấn lệ
Tiếc thương dĩ vãng bạn cùng bè.

Hạ Thái

Cầu nguyện đồng môn TTML sớm tiêu diêu nơi miền cực lạc.

Tiển Bạn Phạm Phúc Hưng

Năm Ngọ chúng mình gom tuổi Ngựa
Tròn vòng Hoa Giáp tưởng đang vui
Giờ đây bạn đã không còn nữa
Hưng ạ ! Làm sao khỏi ngậm ngùi !

Hữu hình, hữu hoại là như thế
Một cuộc trăm năm mấy bất thường
Dẫu sống như ông Bành Tổ trước
Ngày về rồi cũng vẫn tang thương

Đầu năm viết thiếp thương bè bạn
Tuồng chữ nghe run ngại tuổi già
Lại cứ mặc cho trời sắp đặt
Ở, đi thôi cũng chuyện người, ta …

Anh về năm bảy năm sau đó
Bè bạn e rằng chẳng đủ đông !
Bọn Ngựa chúng ta còn mấy kẻ
Nhìn nhau lại hỏi có buồn không ?

Buồn vui thì cũng do mình cả
Sống thác coi như một cuộc chơi
Bè bạn vây quanh rồi tự hỏi
Vội vàng chi mấy thế Hưng ơi !

Bùi Ngọc Tô

VĨNH BIỆT CON YÊU

Kỷ niệm con Phạm Ngọc Bảo
( 7.3.1992 – 14h… 22.7.2019 )
 

Bố nhỏ lệ, nhìn con đi biệt tích

Dòng đau buồn cắt tự máu tim cha

Con ơi con ! Khi con vĩnh biệt bố, mẹ ra đi

Thế là hết đời người cha già đau khổ.

 

Già chưa chết mà đầu xanh đã bỏ

Ở thiên đàng, con hãy đợi cha lên !

Bố con mình sẽ ôm ấp nhau tới nghìn năm

Cha không bao giờ rời con ra nữa.

 

Thôi con ạ ! Kiếp người là bể khổ

Con đi rồi, trút gánh nặng vào cha

Đứa con yêu, cha thương nhất cõi sơn hà

Vài dòng thơ. Cha cầu nguyện vong hồn con siêu thoát.

 

Cha vẫn nói: Con là linh hồn của người cha bất diệt !

Nay linh hồn bỏ đi rồi, cha sẽ sống sao đây?

Trăm lậy con yêu !

Bố quì xuống trước vong linh con muốn nói rất nhiều

Nhưng nghẹn đắng, không thể cất lời khôn được nữa.

 

Viết mấy dòng thơ. Bố, mẹ tiễn con về nơi yên nghỉ

27 năm trời con sống với mẹ cha, bỗng chốc hóa tiêu tan

Cha có ở lại chốn trần gian, cũng chỉ là nắm thân tàn

Hãy đợi cha, nhanh thôi con yêu ! Sẽ đến ngày cha con ta đoàn tụ.

 

Thơ bố viết, lệ tuôn dòng máu đổ

Cái cõi trần khốn kiếp này, tiếc làm chi !

Thôi thì con đi trước. Bố trả nốt tí nợ đời, rồi cũng ra đi

Bố sẽ bế ẵm con như thuở còn rất nhỏ.

 

27 năm sống trên cõi đời. Bố nhìn vận con xấu số

Lòng người cha trăm nhát dao đâm

Khi con sống, không phút giây nào… Cha mẹ ngừng chăm sóc, thương con

Nay con mất, chỉ còn biết sụp lậy trước vong linh… oán than số kiếp…

 

Mấy dòng thơ vĩnh biệt con ! Bố viết ra từ máu và nước mắt

Một lần cuối trong đời, run rẩy nhìn khuôn mặt đứa con yêu 

Hãy đợi bố nghe con !

Rồi bố sẽ đến bên con một sớm, một chiều…

 

          PHẠM NGỌC THÁI

   ( Đọc tại tang lễ con 15h… ngày 25.7.2019 )

Ai Điếu Bác Đồng Nhân

Hướng về Hương Linh Bác Đồng Nhân
Mà than rằng
Than ôi!
Nhớ ngày trước Đà Lạt một thời ……….
Buồn bây giờ âm dương hai ngả
Tang quyến tiếc thương 
lệ tuôn lã chã
NHỚ LINH XƯA 
Tình thi hữu tâm đồng 
Nghĩ văn thơ ý hợp
Người quân tử, tánh tình đôn hậu. Cử chỉ thanh tao 
Đấng mày râu nhân đức hiền từ. Nói năng mực thước
Nghĩa Bác Cháu tình thâm 
Ý văn chương gắn bó 
Bài thơ tuyệt tác ngâm nga. Ra vẻ người thi sĩ văn Nôm
Câu đối chỉnh tề trau chuốt. Phong cách Ông Đồ Nho xứ Huế
Cùng Lan Hinh, Cam Lĩnh hiên thơ Duyệt Ứng tiếp khách mừng Xuân
Với Phong Vũ, Việt Trang gác nguyệt Trà Sơn bắt tay đón bạn
Về Quê hương bao nỗi khó không nề 
Đến nhà Cháu lắm nhiêu khê chẵng quãn 
ĐỂ BÂY GIỜ
Tay viết, mắt rưng
Giấy nhòa lệ ướt 
Tin sét đánh, Bác vĩnh biệt trần gian 
Cảnh nhân sầu. Người về nơi Cực Lạc
Cảm nghĩa kim bằng 
Nhớ tình mặc khách
Nhang mấy nén
Lệ hai hàng
Tiễn Bác về nơi Phật Cảnh   

MỘNG HOÀI NHÂN KÍNH ĐIẾU
ĐALAT VIETNAM 10,2011

Chào Anh Nguyễn Công Nghi

Cùng trang lứa với tôi:  Bạn bè đi lần lượt!  Mới gặp nhau bữa trước, hôm nay…vĩnh biệt rồi!

Đứa về với Chúa Trời, đứa thì về với Phật; mình chắc không có đất…đợi ngày vào lò thiêu!

Sống để mà Thương Yêu!
Chết, Trời ơi Thương Nhớ!

Chuyến đò nào cũng lỡ bến hẹn là Quê Hương!

*

Bấy lâu nay sống Oan…chết coi như dứt…Nghiệp.
Nghiệp là dân nước Việt có cái tên Việt Nam!

Vượt biển vào mông mênh, đến đâu cũng bát ngát!  Coi như bèo trôi giạt…phiêu bạt và bồng bềnh…Không phải tại con thuyền đưa mình đi tứ xứ…mà vì mình “không nỡ” sống trọn đời chiến binh!  Nếu Đất Nước Non mình mà thanh bình thật nhỉ…đâu có hai Thế Kỷ chưa thấy một ngày vui?

Nhà Thờ, thờ Chúa Trời.  Nhà Chùa, thờ chư Phật.  Sao buồn phiền chất ngất, sao đường đi cứ chật:  ôi người tiễn đưa người!

Chết, nghĩa là ngậm cười!  Chết nghĩa là chấm hết!  Bài thơ này…tới đây!

Chào anh Nguyễn Công Nghi…mừng anh về nước Chúa.  Nước non mình anh bỏ, chuyện đó nhỏ thôi mà!  Gần mấy rồi cũng xa.  Xa nhau rồi vĩnh viễn…Dĩ nhiên biết điểm hẹn, chắc không còn bắt tay, chắc không có một ngày nâng cốc bia ngạo nghễ…

Gửi theo anh giọt lệ.  Gửi theo anh tiếng lòng…Thôi thì Có là Không…thôi thì vòng nhật nguyệt.  Sống, có tình tha thiết…Thác, ôi thiết tha tình!

Trần Vấn Lệ

Vô Cùng Tiếc Thương Thi Sĩ Sắc Không Nguyễn Hữu Nhật

huệthu và gia đình xin thành thật chia buồn cùng chị Nguyễn Thị Vinh và tang quyến

Chị Vinh bây giờ một mình
Anh Nguyễn Hữu Nhật thình lình ra đi…
Gặp nhau lỡ tuổi Xuân Thì
Tưởng đâu trăm tuổi đi về có nhau…
Ai ngờ anh Nhật đi mau
Chi theo chậm bước bạc đầu Na Uy!
Tuyết trên trời, tuyết bay bay
Băng thì dưới đất, chỗ này tro vương
Tử sinh như bụi bên đường
Lạnh là giọt lệ còn thương nhớ người…

Lạnh là giọt lệ hỡi ơi!
Chị không một giọt, em người ở xa …
Chị buồn xin cứ chia ra
Em đưa tay hứng chút là tình thân!
Cuối năm chẳng có thư mừng
Thư Chia Buồn thật đau lòng, biết bao!
Cho em gửi nhé lời chào
Sắc Không thanh thản, anh vào hư vô…

Kiếp người từ bụi từ tro
Kiếp người kết cuộc: Bơ Vơ Bên Trời
Em nhìn con nước chảy xuôi
Chị Vinh ơi…Tất cả rồi mênh mông!

huệthu
Kính bái
SJ 12/14/2014

từ phải:NguyễnThiVinh-NguyễnHữuNhật-DiệuTần & huệthu

Vĩnh Biệt Nguyễn Xuân Hoàng

Nhà Văn Nguyễn Xuân Hoàng

Nguyễn Xuân Hoàng ơi! Vĩnh biệt anh!
Anh mất! Tôi buồn khi được tin…
Rất muốn nói ra điều muốn nói
Mà thôi im cũng tiếng…vô thanh!
Ngàn trang sách viết, đời vô cảm
Một tiếng than van, chuyện bất bình…
Ai khiến mình đi xa Cố Quốc
Bụi và Rác đó cứ bao quanh?

Nguyễn Xuân Hoàng ơi!
Thôi vĩnh biệt
Người-Đi-Trên-Mây…(*)
Mình chia tay!

(*) Bụi và Rác, Người Đi Trên Mây…tên tác phẩm của Nguyễn Xuân Hoàng.

Huethu

[yourchannel user=”CNN” search=”Nhà Văn Nguyễn Xuân Hoàng”]

Khóc Hoàng Mạnh Ðạt *

Bác Ðạt nhà nho đã mất rồi
Cuộc đời vô nghĩa thế thì thôi
Tám mươi tám tuổi chưa nhiều lắm
Băm bốn năm qua hỏi mấy hồi
Chữ nghĩa bây gì thiên hạ hiếm
Báo chương hồi ấy bạn bè coi
Tuổi trời sống lắm thêm nhiều chuyện
Rằng thọ rằng không cũng tự người

Rằng thọ rằng không cũng tự người
Nghĩ như Vương Bột chửa ba mươi
Trường thiên mấy chữ dù sinh sắc
Cộng dữ hai từ đáng mỉa mai
Gác cũ Ðằng Vương bao thực khách
Ngàn năm bài tựa sống trên đời
Giờ dây người dẫu không còn nữa
Thọ yểu thì ra một trận cười

  • Ông Hoàng Mạnh Ðạt anh cả của nhà thơ Cao Tiêu rất thông thạo
    chữ Hán mất vào ngày 25 tháng 11 năm 2008 tại Quận Cam

Hà Thượng Nhân, 11 28 2008
Thành thật chia buồn cùng thi sĩ Cao Tiêu

Khóc Hoàng Anh Tuấn

CŨNG PHẢI CHÀO THUA

(Viết để khóc Hoàng Anh Tuấn)

Gái Hà Nội đọc thơ Hoàng Anh Tuấn
Má hây hây lòng bỗng thấy xôn xao
Đêm hôm qua trong giấc mộng chiêm bao
Trăng thì sáng cỏ cây dường lặng lẽ
Chàng trai trẻ cầm tay nâng nói khẽ
Nước hồ Gươm sao sóng sánh đa tình ?
Tóc như mây trên vạt áo bồng bềnh
Chàng trẻ ấy từ ngày xa Hà Nội
Thơ tình ái bỗng nhiên đan chép vội
Tưởng Paris ga nhỏ đợi chờ ai
-()-
Tuấn đã đi hoa đỏ hết ai cài
Trên vai áo của người yêu thuở ấy
Tuấn ơi Tuấn mình xa nhau thật đấy
Sao lòng ta cứ mãi mãi gần nhau ?
-()-
Trong tình yêu có một nỗi niềm đau
Có giọng nói của con người Hà Nội
Có gió lạnh cửa nhà ai khép vội ?
Để người về thức trắng suốt năm canh
-()-
Xuân Diệu xưa chỉ biết viết thơ tình
Đêm Hồ Dzếnh phù kiều giăng lớp lớp
Một trăm năm vụt tàn trong ánh chớp
Không Giang Nam, Giang Bắc của Trung Hoa
Chỉ Việt Nam chỉ có trại hàng Hoa
Chỉ hàng Bạc, hàng Đào chim ríu rít
Tôi tưởng thấy bước chân nào tíu tít
Thấy tiếng ve rộn rã cửa ô xưa
Thấy mùa Hè đổ vội những cơn mưa
Thấy tuổi trẻ trong thơ người bạn trẻ
Bảy tư tuổi sao người thơ trẻ thế
Tuấn đi rồi mình bỗng thấy già nua
A ! Thời gian rồi cũng phải chào thua…

Hà Thượng Nhân (ngày 01-9-2006)