Cùng Một Bước Đường

Kính họa:
Bài Ca Tiễn Người  – của Thi Lão Tiền Bối Hà Thượng Nhân

1
Sách vở xưa viết nhiều về Trung Quốc
Những địa danh nổi tiếng như Tô Châu
Đọc mê say mà chưa rõ đâu đâu
Cứ mường tượng đào ngày xuân sắc đỏ.

2
Đọc “Đề tích…” thương chuyện tình Thôi Hộ
Nhớ hoa đào và bóng dáng giai nhân…
Xưa lắm rồi mà ngỡ vẫn tân xuân
Bởi tình yêu không chìm trong tăm tối.

3
Thôi Hiệu đề thơ, Lý Bạch chừng bối rối
Với thi tài lão trượng một thời xưa
Ta từng xem qua chuyện một chiều mưa
Những máu lệ bên bờ sông Dịch Thủy!

4
Buồn ray rứt bởi bài ca Tận Túy
Hạng Võ thẫn thờ tiếng sáo Trương Lương
Nhốn nháo quân cơ suốt mấy đêm trường
Những triều đại huy hoàng rổi đổ vỡ.

5
Ta ước tính vào một ngày nào đó
Sẽ tan tành tất cả đất Trung Hoa
Bởi hậu sinh không thuần thế nhân hòa
Đừng mơ có rượu Mao Đài để uống.

6
Ngươi sẽ thấy ngàn tên quỳ gối xuống
Nước Hoàng Hà không gội sạch tóc tơ
Còn lại chăng tồn trử những vần thơ
“Quân bất kiến…” mà xưa nay từng đọc.

7
Ai dám nói Lý Bạch mà cô độc ?
Người vẫn còn tri kỷ khắp muôn phương
Chán ngấy đời, nhảy xuống bến Tiền Đường
Cụ Tiên Điền kể trong Kiều không lạ.

8
Trăng lạnh Hàn San, chim về cuối Hạ
Vọng ngân nga chuông đổ bến Tần Hoài
Nghe gió lùa hòa tiếng quạ hiên ngoài
Nhấp hớp rượu nhìn trăng khuya lạnh lẽo.

9
Thiên nhiên – đúng là những gì kỳ điệu
Mấy ngàn năm còn lưu lại chốn đây
Vẫn Trường Giang, vẫn nước mắt đong đầy
Sông nước ấy một đoạn đời Tào Tháo.

10
Ai còn nghĩ đến một thời giông bão
Khơi làm chi những nấm mộ u buồn
Nước vẫn xuôi ra bể – đổ từ nguồn
Cuộc nhân thế con người luôn trẻ dại.

11
Khổng Minh đó, xuất thân dân áo vải
Nằm chờ thời bên hóc núi Nam Dương
Quả ông ta đôi mắt chẳng tầm thường
“Sông Xích Bích buông thuyền năm Nhâm Tuất”

12
Ta chỉ muốn nhìn bầu trời bát ngát
Uống rượu, ngắm trăng, xướng họa cùng nhau
Tiễn người đi, đành ly biệt… u sầu
Ai tiễn ai, tích xưa chày dập vải.

13
Hình bóng ấy ngàn năm sau còn mãi
Lịch sử Tàu, tiếng người đẹp Tây Thi
Chuyện Liêu Trai và cả chuyện Hồ Ly
Chuyện Thất Hiền ấn mình trong rừng trúc.

14
Ôi, những chàng hảo hán Lương Sơn Bạc
Đốt sách chôn nho thời đại Bạo Tần
May còn người hào sảng Mạnh Thường Quân
Trăng Vạn Lý … có còn soi không nhỉ ?

15
Đất Ký Châu sinh ra nàng Đát Kỷ
Xứ Hàn San nổi tiếng bến Cô Tô
Động Đình lừng danh thơ mộng Ngũ Hồ
Còn nhiều nữa cảnh quan… còn nhiều nữa…

16
Ta thật sự chưa một lần đến đó
Thừa rõ rằng xứ sở của hoa hương
Liễu rũ, sương thưa, mây trắng Tần Dương
Khúc Phượng Cầu miên man mùi hoa phấn.

17
Đài Đồng Tước, Linh Thư  tình nghĩa bận
Phò Tôn Quyền trung tiết một Chu Du
Bờ Thái Hồ hoa mộng ấy Tô Châu
Từng viên lâm, mênh mang chiều bảng lảng.

18
Gái Phù Kiều nụ cười như trăng sáng
Dấu vết xưa rêu phủ những tường dài
Chúm chím hoa sen thầm nhắc những ai
Hãy tìm bước đi dần lên đất Thục.

19
Đọc Kim Dung ta biết về Tây Vực
Xứ ấy ngày xưa non nước của người
Nhắc Thiên An Môn lòng nhói ai ơi!
Tiếng Dân Chủ, hồn sinh viên réo gọi!

20
Một xã hội con người không được nói
Xác thân nào nghiền nát bởi xích tăng
Đừng bao giờ hỏi họ chuyện công bằng
Xót xa lắm, lẫn thân vào tửu điếm.

21
Cạn vài cốc! chiêu niệm thời gác kiếm!
Đọc vần thơ Tương Tiến Tửu – rồi cười …
Thấy ngổn ngang chồng chất khắp nơi nơi
Trống Trường An xế ngày nghe đổ muộn!

22
Chim xào xạc lùa cành theo gió cuốn
Vâng, rằng ta đang kể chuyện Trung Hoa
Phong cảnh, văn chương đầm ấm thiết tha
Mà giông bão máu me tràn sử sách

23
Nơi sinh ra con người thơ Lý Bạch
Lại di truyền lạc giống quỷ vương Mao
Tập Đường Thi, ôi tuyệt diệu làm sao
Gái Hàng Châu mắt long lanh đẹp lạ!

24
Thưa, đúng vậy, chính tình yêu người ạ …
Tiếng yêu thương gạn lọc những dối gian
Dòng ý thơ sẽ truyền tải nồng nàn
Cho hạnh phúc cuộc đời vơi lạnh nhạt.

25
Dạo một vòng, mời ngươi về Đà Lạt
Quê hương mình ấm áp với hương xưa
Về nơi đây, chẳng thấy chút chi thừa
Chỉ nuối tiếc thời xưa không còn nữa.!

Hạ Thái Trần Quốc Phiệt

                                July, 11, 2017

[yourchannel user=”CNN” search=”Suzhou China”]

Muốn Lên Cung Trăng

Tôi sắp di cư lên chị Hằng,
Hỏi ai cùng muốn với tôi băng.
Nắm tay chú Cuội cười vui nhỉ;
Ngồi gốc cây Đa thở nhẹ chăng?
Cuộc thế chán phèo thơ thẩn mãi;
Ngục tình giam hãm thoát ly phăng.
Lên trăng xây đắp giang san mới,
Bỏ lại trần gian chuyện nhố nhăng!…

Nguyễn Vỹ.

*

*Bài họa vận:

Y hẹn cùng ai đến xứ Hằng,
Bao giờ ta lại với ta băng?…
Phi thuyền chịu rước mình không nhỉ;
Hỏa tiển nhờ đưa khách được chăng?
Trên ấy Hằng Nga cho ở đậu;
Dưới này thiên hạ chịu đi phăng?
Lên trăng tựa gốc cây Đa mát,
Rủ Cuội say Rằm tán cuội nhăng…

Sỹ Bình.

Xem Hát Bội / Sân Khấu Làng Ta

Xem Hát Bội / Sân Khấu Làng Ta – Thơ Xướng hoạ Phan Đắc Lữ Và Sài Môn Chủ Nhân

10 Bài Xướng của Phan Đắc Lữ

– Rước Phường Tuồng

Đầu đình sân khấu dựng từ lâu
Đèn, đuốc, màn, phông rực rỡ màu
Trai gái rủ rê ngoài cổng trước
Trẻ già í ới mé vườn sau
Thanh niên nô nức nghênh phường hát
Bô lão lăng xăng rước trống chầu
Lam lũ quanh năm chờ lễ hội
Ngày xuân vơi bớt nỗi lo âu.

Tháng 7/2005

– Đào, Kép Diễn Tuồng

Cũng kép, cũng đào đủ các vai
Tuồng xưa, vở mới lẫn bi hài
Trên ngai hoàng đế ung dung ngự
Dưới trướng quan quân cúi lạy dài
Phủ chúa công thần cao võng lọng
Cung vua thái giám nặng cân đai
Hạ màn, chùi mặt trơ phường hát
Khán giả khen chê dậy khán đài.

(Hè 2005)

– Khoác Long Bào

Mang hia, đội mão, khoác long bào
Bỗng chốc thành Vua, sướng xiết bao!
Mỹ nữ xiêm y nơi thượng uyển
Cung phi ngà ngọc chốn lầu cao
Văn quan khẩu khí thời lơ láo
Võ tướng gươm đao buổi loạn trào
Lột hết long bào, hia, mão… dỏm
Hóa ra đào, kép – lại mầy tao.

Tháng 7/2005

– Quan Tham Nhũng

Không nghè, không cống cũng làm quan
Áo gấm, hài nhung thật rỡ ràng
Ích nước bỏ bê dân cực khổ
Lợi nhà vơ vét vợ giàu sang
Bệ rồng ton hót lời xu nịnh
Trướng phủ âm mưu chuyện trái ngang
Vận nước anh hùng còn lận đận
Chính trường đồ điếu giọng huênh hoang.

Tháng 8/2005

– Tướng Tá Tranh Hùng

Tùng tùng trống trận giục liên hồi
Quân sĩ hò reo nước lửa sôi
Một tướng lừng danh chưa định phận
Dăm tên tiểu tốt quyết tranh ngôi
Quần hồ liều mạng nghiêng phần thắng
Mãnh hổ cô thân khó địch rồi
Thế trận binh đao đang quyết liệt
Được, thua khán giả phải chờ thôi.

Tháng 8/2005

– Triều Chính

Đàn ca, sáo thổi khúc nghê thường
Vũ nữ xiêm y phảng phất hương
Thiên Tử đắm chìm trong khoái lạc
Trung quân can gián chết thê lương
Cung son Hoàng Hậu phơi nhan sắc
Triều chính gian thần loạn kỷ cương
Tấc đất biên thùy không giữ vẹn
Ngàn năm bia miệng ắt nêu gương.

– Hậu Cung

Trướng gấm, màn nhung rũ hậu cung
Từ đây quê kiễng cách nghìn trùng
Thứ Phi vò võ chăn đơn chiếc
Tỳ Nữ canh thâu gối lạnh lùng
Nghĩa mẹ, công cha chưa báo đáp
Tình duyên ân ái chẳng tương phùng
Lầu son vùi lấp thời xuân sắc
Cố lý vời trông bóng mịt mùng.

Tháng 9/2005)

– Vai Hề

Hát bội xem vui nhất chú hề
Áo the, khăn xếp vểnh râu dê
Nhạo đời lý sự chua như giấm
Xử thế văn hoa ngọt tựa chè
Vua chúa bất minh cười nhạo báng
Quan quyền nhũng lạm chửi ê chề
Chọc quê tài giỏi hơn cù lét
Khán giả cười ôm bụng hả hề.

– Lính Quèn

Áo sô, giày cỏ gốc dân đen
Phẩm trật vua ban cấp… lính quèn
Chiến địa phơi thây không kẻ nhớ
Quân trường luyện võ chẳng ai khen
Canh măng, cháo bẹ ăn nhàm bữa
Giáo mác, gươm đao múa đã quen
Đất nước bình yên hồi cố quán
Cầy sâu cuốc bẫm ruộng chua phèn.

(Tháng 9/2005)

10 – Vãn Chầu

Hát bội đêm xuân đã vãn chầu
Người về thao thức ngẫm mà đau
Nhất thời quan chức giàu sang mãi
Vạn đại dân đen khổ tiếp nhau
Phận sãi nhà chùa cam quét lá
Con vua dòng dõi nối ngôi cao
Tuồng xưa tích cũ thay đào kép
Vở mới chờ xem diễn thế nào?

Phan Đắc Lữ
(Tháng 9/2005)

*

10 Bài Họa của Hà Trung Yên

Còn Gì

Ta cũng mong ngày dựng túy lâu
Nhìn xuống thành xa rực rỡ mầu
Nâng chén còn mơ nhiều bạn cũ
Đời thơ nghe gọi những đời sau
Giục bao chim én về phương nhớ
Đánh những đường tơ gọi phượng chầu
Lay tĩnh mười năm vần lỡ dỏ
Còn gì bạch phát lẫn kim âu?

Ước Vọng

Xứ nọ thay tuồng lại đổi vai
Diễn bi sao lại biến ra hài?
Đường qua gặp bão sao mà ngắn
Lối hẹn vào thơ lại quá dài
Kìa nguyệt lạnh càng thêm khép cửa
Sao tinh buồn lại nỡ viền đai?
Ta nằm mơ những điều không thật
Ước vọng vần bay những hải đài.

Vắng Bóng

Nào ai một xót với gan bào
Xem những tuồng xưa thẹn biết bao!
Thanh thú vui đùa bao quán nhỏ
Mơ về mong ước những lần cao
Tìm thêm lý lẻ thời vong quốc
Hiểu hẫng nguyên nhân buổi loạn trào
Tai chi tri âm càng vắng bóng
Giang hồ rượu cúc uống vài tao.

Khấn Nguyện

Ta đã bồi hồi chuyện quá quan
Ai đâu nở buộc với đem ràng!
Triền non suối đón từng mong lại
Bến nước thuyền chờ sẽ cập sang
Mãi đợi buồn bao đời nối dọc
Cả cười lỡ một chuyến sang ngang
Đã đi chưa đến tình vương mắc
Khấn nguyện đời mình hết mộng hoang.

Bỗng Hiểu

Lịch Sử Nghiên Trong Cứ Phản Hồi
Người dân vùng dậy máu đang sôi
Nam Tào thưở ấy còn nghiêng bão
Bắc đẩu bao giờ sẽ đổi ngôi?
Nghìn ý thơ buồn trăng ngợp đó
Trăm năm ai biết mộng hư rồi
Giang sơn cẩm tú còn lưu luyến
Bỗng hiểu mơ nhiều chỉ vậy thôi!

Chung Thủy

Ta đi lơ đãng cõi vô thường
Sống mọn u hoài vọng cố hương
Lơ đãng con người quên trấn bão
Quẩn quanh cuộc sống níu đồng lương
Kìa trăng chiếu thủy soi nghiêng mộng
Này ngựa rong đời phi đứt cương
Chấp nhận u hoài nương bóng trúc
Tấm lòng chung thủy sáng như gương

Ước Chi

Đường đời xa tắp vượt bao cung?
Bỗng gạp nhau đây núi trập trùng
Tôi nhớ hồn nhiên càng thích thú
Bao mơ hạnh phúc cố săn lùng
Thiết tha đàn sáo ngày giao cảm
Lưu luyến văn thơ buổi hiệp phùng
Xa cách ta càng thêm quyến luyến
Ước chi lại được ngủ chung mùng.

Còn Cười

Vẫn khóc thầm thay mặt gã hề
Mơ làm Tô Vũ khoái chăn dê
Từng khuya tha thiết ôm hình mộng
Mỗi sáng hồn nhiên uống chén chè
Lưu luyến thư sinh mờ thế lỡ
Thản nhiên nhân cách thoáng môi chề
Đời là sân khấu cười gian ý
Màn khuất ta cười rất hả hê.

Tím Mặt

Đời ta hết đỏ bỗng nhiều đen
Mím chặt môi như một gã quèn
Buồn nghĩ người xưa không kẻ thích
Lở về quê cũ chẳng ai khen
Nghiên lòng mở ý lờ không biết
Cúi mặt vô tình gặp đếch quen
Co rúm ngày quê đành tím mặt
Hắt hiu kỷ niệm áo chua phèn.

Đưa Ta

Lâu lắm không nghe tiếng trống chầu
Trong niềm xa xứ nhớ mà đau
Mơ màng giữa phố không tìm ngõ
Lỡ dỡ trong đời chẳng gặp nhau
Đâu kẻ còn ôm lời giáng hạ
Nào ai từng vẽ mộng đăng cao
Về đây cùng rót bầu tâm sự
Âm nhạc đưa ta đến hạnh nào?

Hà Trung Yên

*

11 Bài Họa của Thái Quốc Mưu

Hai Cực Đông Tây

Ông to, quyền lớn chửa bao lâu,
Thế ấy mà nay nhuốm sắc màu
Chễm chệ xe trên nghênh mặt bự
Lăng xăng lũ dưới chạy đàng sau
Đường dài quan lớn cầm cu đái
Cả đám tay sai cất mũ chầu
Chỉ thị, lệnh ban cầm giấy rặn
Một trời một vực với trời Âu

Oct. 8, 2011

Hát Dở

Diễn tuồng đào kép chẳng ra vai
Múa võ, dương oai lại… tấu hài
Diễn xuất quân hầu quên hết ráo
Xua quân tướng tá lại than dài
Trên đường săn địch mà sa ngựa,
Giữa trận tranh tài cũng chỉnh đai
Vua ở ngôi cao ngồi bí xị
Công nương mà chẳng chút trang đài

Oct. 8, 2011

Hát Tuồng

(I)
Tướng tá ngông ngông mặc cẩm bào
Thoạt nhìn cứ ngỡ giấc chiêm bao
Mới đây thân phận lè tè thấp
Thoắt đó uy quyền ngất ngưởng cao
Quan chức lắm tiền xe lượn lách
Dân đen bé miệng lệ tuôn trào
Xưa nay những kẻ làm “công bộc”
Thường bảo: “Đừng hòng giỡn mặt tao!”

Oct. 8, 2011

(II)
Tướng tá ngông ngông mặc cẩm bào
Thoạt nhìn những tưởng giấc chiêm bao
Mới đây thân phận lè tè thấp
Thoắt cái uy quyền ngất ngưởng cao
Trước tựa quân vương thời lập quốc
Oai như thừa tướng buổi lâm trào
Cha sanh mẹ đẻ thành ra vậy,
Hay tại ngày xưa võng đứt tao?

Oct. 8, 2011

Quan Ôn

Dẫu là võ tướng, dẫu văn quan
Cốt tủy xưa nay thật rõ ràng
Ra ngõ miệng mồm luôn hách dịch
Trong nhà dáng vẻ tập cao sang
Học hành chữ nghĩa vừa dôn dốt
Đánh mất nhân tình mới ngổ ngang
Giữa chốn công đường hay quát tháo
Ngôn từ như những đứa con hoang.

Đào, Kép

Sau trước rồi thôi cũng vãn hồi
Tình còn chưa cạn lửa bừng sôi
Khi chưa tô mặt còn yêu mến
Lúc đã thành tuồng muốn đoạt ngôi
Cái miếng đỉnh chung thì nhớ mãi
Còn điều vinh nhục lại quên rồi…
Cho hay thế sự như tuồng hát!
Nhân nghĩa như là bọt nước thôi!

Oct. 8, 2011

Gánh Hát Tồi

Khua mõ, xưa nay cũng lẽ thường
Thói đời bất nghĩa khó thơm hương
Diễn không nên cách mà vênh mặt
Hát chẳng ra trò cũng nhận lương
Đàn trống lung tung nên nhịp trật
Tay chân lóng cóng lại ca cương
Đem chuông đi gióng nhè chuông bể
Bôi mặt soi mình chỉ ố gương

Oct. 8, 2011

Đào Kép Về Hưu

Thói thường hết thú bẻ tên, cung
Ơn đã không thông, oán trập trùng
Lão kép lòng già đành uất nghẹn
Mụ đào cơm áo phải săn lùng
Cái công hạng mã đem bôi bác
Hai tiếng thủy chung chẳng hội phùng
Đêm xuống trở mình nghe nhức nhối
Chiếu chăn không có, có đâu mùng!

Oct. 8, 2011

Biến Tướng

Giống như những kẻ đóng vai hề
Rửng mỡ đi tìm mãi dái dê
Mất sức nhập nhằng con mẹ đĩ
Sung gân xoắn xuýt bát xôi chè
Ông to đổi tính lời kênh kiệu
Gái đĩ hóa thân giọng chẫu chề
Trước rách tả tơi, giờ bội thực
Sớm hôm hí hửng hể hề hê!

Oct. 8, 2011

Quan, Dân

Ông lớn thừa tài đổi trắng đen
Chân quê chỉ có đám dân quèn
Tả tơi, khốn đốn thường dân chịu
“No ấm”, dối lừa bạo chúa khen
Thịt cá công thần chê chẳng ngó
Chân dài quan chức ủ nhàm quen
Nhà cao cửa rộng xênh xang đó
Cuốc bẫm, cày sâu phải bẩn phèn

Oct. 8, 2011

Lưới Trời

Kẻ ở ngôi trên, kẻ đứng chầu
Kẻ thì vui sướng, kẻ lòng đau
Khi thằng quan chức còn ôm lợi
Thì đám dân lành phải lụy nhau
Đã chẳng gieo nhân, gây ác lớn
Thì đành nhận quả bởi trời cao
Xưa nay ác, đức đà minh định
Cha ác, con vinh – Có lẽ nào?

Oct. 8, 2011
Thái Quốc Mưu

*

10 Bài Họa của Hạ Thái Trần Quốc Phiệt

Mượn Tuồng

E  chừng tuồng hát chẳng còn lâu
Xiêm áo giờ đây đã lạc màu
Đào kép lo toan gom bạc trước
Thầy tuồng mưu tính thọc dùi sau
Đám hề oang oác lòng vòng nịnh
Lũ dốt hung hăng lấc cấc chầu
Càng tiếp theo ông càng thụt hậu
Bản bài mau trả lại trời Âu !

Đời Hát Tuồng

Kép đào vài mống thủ nhiều vai
Đổi mặt, thay gươm, áo, mão, hài…
Vào lính còng lưng vung kiếm ngắn
Ra quan khệnh khạng múa thương dài
Lên vua trịnh trọng ngồi ngai báu
Xuống chốt hom hem thắt vệ đai
Tước vị phù du màn cũng hạ…
Không lên tiên cảnh, xuống âm đài.

Mặt Đời

Tô son trét phấn diện nhung bào
Cố dấu chân truyền mặt bánh bao
Giữa đám thần dân đè cổ thấp
Trong hàng quan cách nịnh vai cao
Huênh hoang dương mặt ngoài tiền sảnh
Khúm núm khom lưng lúc yết trào
Vai vế tuồng đời nề diễn xuất
Khi thì dạ dạ, lúc mày tao !

Quan Hát

Học hành dăm chữ cũng lên quan
Kèn trống rùm beng thật rộn ràng
Bản mặt thằng hề dân xóm bợm
Cái mông con sến xứ làng… sang
Vở tuồng giải phóng hay thành dở
Khúc hát canh tân thuận hóa ngang
Đợi đến vãn tuồng thật chán nản
Chìm vào giấc điệp mộng đi hoang !

Chạy Tuồng

Phường hát bơ bơ chẳng phản hồi
Dân oan chờ chực sốt lên sôi
Quan trên đủng đỉnh đeo thăng ghế
Thầy dưới lăm le bám thượng ngôi
Dẫu thỉnh dẫu cầu – câu đách biết
Mặc thưa mặc kiện – chuyện qua rồi
Quách Hòe sống dậy lắc đầu phán
Luật lệ rừng hoang phải vậy thôi . !

Nhạc Tuồng

Điệu nhạc nghe đâu quá khác thường
Vận theo gánh hát tội quê hương
Reo trong hồn nước lời thê thảm
Tản giữa hương trời tiếng lẹo lương
Gió lộng buồn hiu ngoài cõi ải
Mưa dầm lạnh ngắt chốn biên cương
Trăm năm một cuôc trần hư hỏng
Sao chẳng đem mình rọi lại gương .

Tuồng Gàn

Xem diễn tuồng đời chuyện kiếm cung
“Rừng vàng bể bạc”, ngất trùng trùng ?
Núi dài sông lớn đều quen biết
Biển rộng đảo xa chẳng lạ lùng
Sáng dậy Bắc ranh dời cột mốc
Chiều ra hải phận chắn biên phùng
Tình thân hữu hão đà tan biến
Bạn với quân gian chịu mịt mùng !    

Anh Hề

Khen chê “bố láo” có anh hề
Xỏ lá huyên thuyên dặm chút dê
Mũi hểnh, lời chua hơn hẳn khế
Môi cười, tiếng ngọt tựa như chè
Mắng quan vô độ đưa tay chỉ
Khiển chúa hoang dâm lệch miệng chề
Vào tuồng dạy dỗ điều luân lý
Ai kẻ đời thường ngẫm vậy hê  ? !

Tình Đời

Tắt đèn sân khấu lại hoàn đen
Lột bỏ mão hia  xuống lính quèn
Phấn sáp nhạt nhòa đâu phẩm luận ?
Chức quyền oai vệ đấy bình khen !
Ra đường chạm mặt như người lạ
Vào quán chung bàn chẳng kẻ quen
Ngớ ngẩn sự đời ôi gánh hát
Lửng lơ bèo dạt nước ao phèn !

Mong Vãn Tuồng

Hát dở mà quan lệnh phải chầu…
Tay thì gõ trống, nhịp tim đau
Đoạn lên lỗi điệu trêu vần với
Khúc xuống sai lời tréo vận nhau
Dân giả biết mình loài cổ thấp
Thầy tuồng rõ mặt thứ quan cao
Thôi thôi, chừng đó mong tuồng vãn
Dẹp được còn hơn sung sướng nào !

Oct-12-2011
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt

*

Đạt Nhân Họa 10 bài “Tuồng Hát Bội” của Phan Đắc Lữ

Ngọc Hoàng Thị Sát Giao Châu

1.- Vi Hành

Ta ngồi trên trướng đã bao lâu
Đôi mắt mờ đeo kiếng đủ màu
Đâu thấy lời hay trang sử trước
Nào hay ý đẹp lớp người sau
Vi hành bớt chuyện dân đưa đón
Thăm viếng giảm công lính chực chầu
Để biết nhân tình qua thế sự
Mà theo học hỏi nếp trời Âu

Orlando Dec 10.2005

2 – Mánh Mung

Tình nhà,nợ nước nặng hai vai
Hào kiệt ruổi dong lã gót hài
Quan lớn họp hành nghe lải nhải
Dân đen cặm cụi khổ dài dài
Người ranh khéo léo bu cơm áo
Kẻ nịnh cúi lòn bám phẩm đai
Ta chẳng biết dân đang khổ sở
Tham quan níu trụ cố leo đài

Orlando Dec 10.2005

3 – Bao Che Quyền Chức

Vi hành ta lén gặp đồng bào
Mới biết dân tình khổ biết bao
Không thế,không thân chen chỗ thấp
Có quyền,có chức chiếm ngôi cao
Trời lầm che chở phường buôn chúng
Đất lỡ bao dung lũ bám trào
Ta đến tận nơi đà thấy rõ
Loạn đời,loạn đạo,mất thanh tao

Orlando Dec 10.2005

4 – Coi Thường Thiên Hạ

Chỉ cần bằng dỏm để thăng quan
Bằng có,học không chuyện rõ ràng
Thuở trước thứ dân đi ở đợ
Bây giờ trưởng giả học làm sang
Bưng tai thiên hạ điều hư thật
Bịt mắt bàng dân chuyện trái ngang
Miệng rỗi,luật rừng,tay cướp cạn
Hồ đồ,hống hách lại huênh hoang

Orlando Dec 11.2005

5 – Chia Phần

Cục diện chiến tranh đã kết hồi
Buồn khi khói lửa buổi ngừng sôi
Tham gia kháng chiến lừng công trận
Tham nhũng hòa bình chiếm mất ngôi
Doanh trại, binh nhung chia chác ráo
Đất đai, quân tướng xí phần rồi
Xưng công chiến thắng giành phần thắng
Dân chúng bất bình cũng chịu thôi

Orlando Dec 11.2005

6 -Mị Người Đã Khuất

Hữu thường che lấp bóng vô thường
An ủi linh hồn chút khói hương
Kẻ chết chưa từng mong chức tước
Người còn tưởng đã trọn thiên lương
Dương gian e mất nền luân lý
Âm phủ chắc còn nếp kỷ cương
Gương chiếu là nhờ qua lớp mạ
Hãy nhìn ảnh thật trước sau gương

Orlando Dec 11.2005

7 – Đành Phải Ra Đi

Có kẻ đau lòng như cấm cung
Ra đi nửa ngại bước ngàn trùng
Khổ vì lạc lỏng xa xa lắc
Khốn nỗi bơ vơ lạ lạ lùng
Chớm gót những mong ngày hạnh ngộ
Dời chân chừng tưởng buổi tương phùng
Quê nhà như rứa đành xa cách
Biết đến nơi mô khỏi mịt mùng

Orlando Dec 12.2005

8 – Mặc Kệ Dân Nghèo

Lương bổng quan quân ấy mới hề
Đâu bằng Lý Bá lúc chăn dê
Trả công chưa đủ phần cơm áo
Bồi dưởng còn hơn mức rượu chè
Bằng cấp dư công thêm ngán ngẫm
Tài năng thiếu việc quá ê chề
Mặc ai đói khổ ,quan đừng khổ
Quyền lợi về ai,nấy hả hê

Orlando Dec 12.2005

9 – Lính Quèn Lên Mặt

Bần cùng thiên hạ đám dân đen
Vì sợ mà nghe chú lính quèn
Chuộc tội say sưa chuyên nịnh hót
Kiếm công tâng bốc được ban khen
Xem thường nhân nghĩa quen thành lạ
Coi trọng tiền tài lạ hóa quen
Nguồn cội chú còn quên tất cả
Cũng từ gốc rạ đất ngâm phèn

Orlando Dec 12.2005

10 – Hồi Triều

Trở lại thiên cung lệnh khởi chầu
Ngọc Hoàng thị sát thêm lòng đau
Quan quyền Lạc Việt chia phần sẳn
Chức tước Giao Châu phân vị nhau
Ai kẻ ngoài vòng chen dưới thấp
Ấy người trong cuộc nhấc trên cao
Chỉ lo giữ ghế quên dân tộc
Nô lệ ngàn năm chữa thấy nào ?

Orlando Dec 12
Đạt Nhân

Trời Hương Phấn Cũ / Nhớ Người Yêu Dấu

Trời Hương Phấn Cũ

Khi giông tố loạn cuồng thung lũng nhỏ,
Giữa đêm sâu.bừng nở đóa hoa thần.
Ta bàng hoàng rung động cả châu thân
Như cánh bướm phân vân mùa hợp tấu.

Từng đêm vắng, ta gọi người yêu dấu
Lời dịu êm như gió nhẹ thì thầm, …
Cả ngàn lần, ta gọi khẽ, bâng khuâng
Nghe dĩ vãng lâng lâng niềm thương nhớ:
ƠI Ly Cơ! ơi Tình Yêu Lầm Lỡ!
Ðêm mê cuồng bỡ ngỡ gọi tên em
Mây bay cao, ngờ xiêm áo vương thềm,
Nhìn sao nhớ mắt em ngời lóng lánh.
ƠI Ly Cơ! ơi Thiên Thần Gẫy Cánh!
Khát vọng ngàn xưa sống dậy chập chờn
Sâu vô cùng trong tiềm thức cô đơn.
Son phấn cũ ngát thơm hương ngự uyển.
Thuở em về, cả núi đồi rung chuyển
Sao trời đêm ngời sáng ngọc lưu ly
Dạ lai hương ngào ngạt lối ta đi
Dìu em bước dưới khung trời sương khói
Vào Mê Cung .. .. Nhạc tiêu thiều nhẹ trổi,
Ðêm huyền hồ ảo giác lạnh xương da.
Ðón em. về, sông nước gợn âm ba,
Ôi giây phút trao nhau tình bỡ ngỡ,
Dung quang em, sao cực kỳ rang rỡ,
Ta nghiêng mình cúi xuống nụ hôn thơm
Ngan ngát hương lan, rời rụng linh hồn
Trôi lãng đãng ngàn trùng khơi viễn xứ.
Ta đưa em vào thiên thu tình sử,
Rồi nghẹn ngào thương nhớ bóng giai nhân.
Hờn chia phôi chất ngất đến lạc thần,
Ðau choáng váng đáy mộ phần tâm thức
Hương phấn cũ khơi sâu niềm ray rứt,
Ta gục đầu lệ ướt đẫm xiêm y.
Ảnh hình xưa đài các đến kiêu kỳ
Chợt thoáng hiện rỡ ràng trong tiếc nuối:

Khóe hạnh đong đưa, mây trời chết đuối,
(Mây soi mình trong dòng suối long lanh).
Ngón tay thon mềm, tháp bút mong manh,
Từng mơn trớn dỗ dành ta hờn giận.
Tóc buông lơi, cho liễu dài ngơ ngẩn
Gót chân son tha thướt gấm hài thêu
Trong Mê Cung bừng rực dáng tiên kiều
Làm lịm tắt cả nắng chiều chang chói.
Ta si dại ngước nhìn em, bối rối,
Tự đáy hồn buốt nhói dậy chiêm bao.
Linh hồn ta vụt chắp cánh bay cao
Bay lên cõi trăng sao, miền quên lãng..
Nhớ thương rồi, ta mơ về dĩ vãng:
Lối cỏ mòn vương ánh nắng hoàng hôn,
Vườn đào nghiêng nghiêng lũng thấp cô thôn
Nghe ríu rít tiếng chim non rộn rã.

Trời vần vũ, tình gọi tình vật vã,
Ta bàng hoàng từ giã mộng Liêu Trai
Mà khôn nguôi thương nhớ gái Dao đài.
Rèm chao động, mái hiên ngoài thoáng hiện.
Thắp nén hương lòng rưng rưng ước nguyện
Ðợi em về, xao xuyến gót kiêu sa.
Phấn trầm vương lưu luyến bước ngọc ngà.
Toàn thân ta vỡ òa như tê dại.
Thoảng trong gió, mùi hoắc hương thần thoại,
Gió lay màn, mê mải ngắm dung nhan.
Phải em từ Quần Ngọc xuống trần gian?
Rơi vào hư vô, biến tan bằn bặt?

Như dòng thác bạc thủy ngân trong vắt
Ðổ xuống tràn vào Vô Thức lãng quên.
Ta say sưa, ôm ghì chặt Ưu Phiền,
Rồi kiêu hãnh phá lên cười ngạo nghễ.
Ném cả bình sinh vào lòng Hưng Phế,
Ngẩng mặt nhìn đời, thách đố Thương Ðau .
Xa em rồi, tình ta biết về đâu?
Thương em nghẹn lời,nước mắt chìm sâu!

Vũ Ðức Nghiêm
Trại Tù Long Giao, Tháng 11-75

*

Huệ Thu Họa 
Trời Hương Phấn Cũ
của Vũ Ðức Nghiêm

Nhớ Người Yêu Dấu

Người nhớ đến một mối tình nho nhỏ
Vẽ dung nhan rực rỡ hóa thiên thần
Tôi đọc lên mà nghe lạnh toàn thân
Như nghe nhạc đại danh cầm hòa tấu

Người từng gọi liên hồi người yêu dấu
Tưởng canh khuya vắng lặng tiếng mưa thầm
Tưởng xa xôi mà rất đỗi bâng khuâng
Mình chẳng nhớ tại sao lòng bỗng nhớ
Ðau đớn quá khi mình yêu đã lỡ
Lỡ hai người đâu phải lỡ riêng em!
Khi ánh trăng man mác giải bên thềm
Khi tia nắng sau cửa gương lấp lánh
Tôi như thấy đôi chim vừa chắp cánh
Khoảng trời cao giông tố bỗng chập chờn
Tôi thương người. Ai lại chẳng cô đơn ?
Khi hương ngát năm xưa vườn ngự uyển
Chẳng vua chúa mà vẫn nghe rung chuyển
Chẳng đàn ca mà vẫn thấy lâm ly
Tôi tưởng đâu trên những bước người đi
Có thêm bước người yêu mờ mịt khói
Rượu cứ rót và nhạc xin cứ trổi
Mở mùa Ðông đọng lại giữa làn da
Thôi nghe chừng thời đại thoáng âm ba
Khi hai kẻ cầm tay nhau bỡ ngỡ
Khi hai mắt nhìn nhau cùng rạng rỡ
Nụ hôn nào lúc ấy lại không thơm !
Vì chúa ban vạn vật có linh hồn
Nên mình mới hóa thành người sầu xứ
Vì nhân loại còn có pho tình sử
Nên còn thơ, còn có những thi nhân
Tôi tưởng đâu lời nói của thiên thần
Vừa đánh thức giác quan ta bừng thức
Lòng yên bình c ó bao giờ bứt rứt ?
Ta là ta ! Sau trước vẫn như y
Chiều hôm nay ngồi giữa đất Hoa Kỳ
Tôi đọc Anh tự nhiên mà tiếc nuối
Thơ của Anh sao lời lời đắm đuối
Sao như là viên ngọc sáng long lanh
Ôi tình yêu thoáng chốc thật mong manh
Mà để lại niềm thương và nổi giận
Mà cứ khiến con người thành ngơ ngẩn
Ai giùm mình vẻ lại bức tranh thêu
Ai giùm mình tả lại giáng yêu kiều
Vẻ lại giúp mối tình người sáng chói
Ta không khóc mà bỗng nghe bối rối
Ôi ! Ngọt ngào hương vị biết là bao !
Người dùng thơ để chắp cánh bay cao
Ta sực nhớ những gì từng quên lãng
Xin hãy rót men nồng vào dĩ vãng
Ðể cuộc đời thắm mãi buổi hoàng hôn
Muốn ngủ vùi một giấc giữa nông thôn
Nghe chim hót bốn phương cùng rộn rã

Lời yêu dấu ! Tiếng kêu sao vội vã
Là Ly Cơ hay là chuyện Liêu Trai
Muốn vinh danh một bạn gái trang đài
Ta đọc đến thấy như là hiển hiện
Người yêu dấu nếu như nàng ước nguyện
Chỉ nguyện sao giọt nước mắt đừng sa
Chỉ nguyện sao mãi mãi dưới trăng ngà
Có hai kẻ giữa trùng trùng hoa dại
Có hai kẻ cứ như là huyền thoại
Người là ai ta chẳng thấy dung nhan
Mà vẫn nghe lẫn lộn cả thời gian
Vẫn như thấy nét tinh hoa bằn bặt

Ta muốn uống ngụm nước mưa trong vắt
Vườn Ðịa Ðàng một thuở đã từng quên
Muốn vinh danh cả một nỗi ưu phiền
Ðể thơ nhạc bừng lên cười ngạo nghễ
Không cần nói đến những trò hưng phế
Ngàn muôn năm vẫn một nỗi thương đau
Ta ở đâu và bạn mãi ở đâu
Chỉ nghe thơ nức nở suốt đêm sâu …

Huệ Thu

[yourchannel user=”CNN” search=”Gọi người yêu dấu”]

Thu Huyền Ảo / Nỗi Ngút Ngàn

Thu Huyền Ảo
(Kính tặng chị Huệ Thu)

Mây vén rèm Thu thoảng gió bay,
Mừng Thu…đóa Cúc khẽ long lay…
Say nhìn một thoáng cành Thu thắm,
Trăng khoác chăn sương mộng ắp dày…

Dẫm lá nghe Thu bước xạc xào,
Dáng Thu chừ đẹp nét thanh cao…
Hồn ta chết lặng trong hư ảo,
Thơ ướp hương Thu tỏa ngọt ngào…

Lác đác sân Thu rụng lá vàng,
Mơ hồn bút gởi tứ mênh mang…
Hồn Thu có cảm hồn ta nhỉ?
Có quyện vào nhau trải ngút ngàn?…

Sỹ Bình

*

Nỗi Ngút Ngàn
Huệ Thu xin Cảm Tạ tác giả Sỹ Bình và Kính Hoạ

Lá rụng làm chim vỗ cánh bay
Cành trơ run khẽ gió lung lay
Mùa Thu đã đến rồi như thế
Mây cuối chân mây mấy lớp dày

Lá rụng không yên, gió xạc xào
Tiếng trầm mà vọng đến non cao
Chó nằm tai vễnh lên nghe ngóng
Tiếng suối rừng như có nghẹn ngào…

Gom lại bao nhiêu đống lá vàng
Vào bao nghe nặng biết ai mang?
Mùa Thu cứ ngỡ mùa sương khói
Sao nặng lòng ta nỗi ngút ngàn?

huệthu

Đùa Ông Thợ Cất Nhà

Nếu già nên sở, hở thì nêm…
Cầm búa, cầm khoan với thước, kềm…
Sáng lựa cây làm đi đứt buổi;
Chiều vò óc tính xém vào đêm…
Thuốc ro vài tẩu…Cưa cày lội;
Rượu uống ba chung…Mực bún nhem…
Nhỏ, lớn cất nhà là ếm cả…
Tiền công mượn trước mới vui êm…

Thợ may ăn vải, mộc ăn cây…
Điệu nghệ nào ai giống lão này…
Sột sạc, kốc cum bào với đụt;
Kót ke, ken két giũa cùng mài…
Đố to trật đẽo thành thanh nhỏ;
Cỡ đúng phạm tề hóa mộng sai!…
Mắt phải cườm che thường nhắm mở,
Việc làm ngày một kéo ngày hai…

Hưng Huyền

Bài họa vận:

Thợ mộc chuyên nghề giỏi sở, nêm…
Nêm hay, sở khéo khỏi lo kềm…
Công ngày lây lất tròn đôi buổi;
Lãnh khoán gánh gồng thêm nửa đêm…
Nét mực đường cưa quen thẳng thớm;
Tiền nào của nấy chẳng lem nhem…
Nếu người tin tưởng ông “Thầy Tổ”,
Thì việc cất nhà yên ấm êm…

Dăm bào ăn chắc hẳn nhờ cây,
Kỷ thuật do cây huấn nghệ này.
Chắc gỗ nặng cưa cần gắng giũa;
Còm lưng yếu sức phải năng mài…
Cột kèo chinh chỉnh bào cho đúng;
Mực thước ngay tày đụt chẳng sai…
Sợ trật từ ly đi tới dặm,
Yêu nghề “Số Dách” – Một không hai…

Sỹ Bình.

Mua Áo

Chiếc áo năm xưa đã cũ rồi
Em đâu còn áo mặc đi chơi
Bán thơ nhân dịp anh ra chợ
Đành gởi anh mua áo mới thôi.

Hàng bông Mai biếc – Màu anh thích
Màu với hàng em đã dặn rồi
Còn thước tấc, quên…Em chửa bảo
Kích tùng bao rộng, vạt bao dài?

Ô hay!…Nghe nói mà yêu nhỉ?
Thước tấc anh còn lưa hỏi ai?
Rộng hẹp tay anh bồng ẵm đó
Ngắn dài người mới tựa bên vai.

Đông Hồ

*

Bài họa vận:

Áo em Mười Tám độ Xuân rồi,
Mang áo xuân thì mặc dạo chơi…
Bán khúc tơ lòng anh nhớ nhé,
Mua em áo mới đẹp đi thôi.

Áo Lụa bông Mai em rạng rỡ,
Màu xanh lý tưởng chọn lâu rồi.
Em này!…Thước tấc em quên dặn,
Kích cỡ là bao…thích ngắn dài?…

Anh hỡi anh yêu!…Sao lạ thế?…
Dáng hình… anh tất hiểu hơn ai…
Người mà anh ấp yêu hằng bữa,
Chung gối chung giường…má tựa vai…

Sỹ Bình

Sức Sống Nơi Anh

Ở giữa muôn người đã có anh
Anh là cân não kết tinh thành
Đem lời anh dệt tươi đời mới
Chuyển ý anh làm rạng sử xanh
Anh dựng vườn hoa bằng mỹ cảm
Anh xây cuộc sống cả chân tình
Với anh thơ trổ đầy Lan Trúc
Anh thấy anh không phải độc hành.

Thường Quân

*

Nối điêu đảo vận:
(Hoài niệm chú Thường Quân)

Vẫn thấy “anh không phải độc hành”,
Với anh nồng ấm biết bao tình…
Rạch ròi anh viết trang đời rạng;
Xuyên suốt anh nhìn ánh mắt xanh…
Anh mãi tầm chân từng nhận thức;
Anh luôn hiện thực đã xây thành…
Lòng anh trải mộng hồng phương ấy,
Vọng khắp tinh cầu danh tiếng anh…

Sỹ Bình

Phong Ngữ

Bài xướng:

Phong Ngữ

Chiếc võng đong đưa tình gió nhẹ
Cung đàn réo rắc cảm tâm sầu
Bao nhiêu xuân ấy bao thu ấy
Đã mấy đông tàn bóng hạ đâu…?

Viên Thức 

*

Bài hoạ:

Gió nhẹ đong đưa tình chiếc võng
Vườn xanh trưa nắng tiếng ve sầu
Đang là mùa Hạ, rồi Thu sắp
Trời đất vô cùng, ta ở đâu?

Trần Vấn Lệ 

*

Trưa Hạ

Trưa Hạ ra vườn tìm bóng mát
Nghe ve kêu gợi mối bi sầu
Thời gian nước chảy ôi là nước!
Nước mắt liệu rồi chảy tới đâu?

*

Lắc võng đong đưa nhờ có gió
Nghe ai hát đó nhớ thêm sầu
Bất tri vong quốc thôi đành vậy
Khúc Hậu Đình Hoa trỗi tới đâu?

huệthu

Tảng Đá Cản Đường

Tảng Đá Cản Đường

Thế thời nên nợ, họa mình đeo !
lội suối băng rừng biết mấy keo
tráo trở quân cờ – thua vỡ mật
bàn giao cuộc diện – chạy lòi phèo
dòng đời phó thác làn mây dạt
sự thể đành cam đợt sóng chèo
hòn đá mốc meo làm mẫu mực!
niệm câu thần chú chỉ tay khều!

Niệm câu thần chú chỉ tay khều
nín thở qua sông miệng ngậm keo
lý thuyết tràng giang đau bụng rỗng
chỉ tiêu ngất ngưởng đọa dân nghèo
hoan hô bày tỏ… giăng đầy dẫy
rục rịch phân bua…dẹp cái veo
hoạt cảnh màu mè trò hợm hĩnh
nắng mưa cho đá trổ rong rêu!

Nắng mưa cho đá trổ rong rêu !
đành dựa lưng qua giấc ngủ khèo
thây kệ trời gầm giông sấm sét
quên phăng đêm vọng tiếng mèo meo
trông ra biển cả trăng sao lặn…
quay lại tường câm cung kiếm treo!
nhớ lúc cồn khuya bừng lửa dậy
đuốc ngời soi sáng bước chân theo!

Đuốc ngời soi sáng bước chân theo
nộ khí bừng bừng cóc nhái… teo!
quan cách no nê trơ mặt lợn
dân đen đói rách khát cơm mèo…!
quần hồng da phấn thân phì nộn
khố rách áo đùm bụng đói veo …
vật thể mãn đời về cát bụi
luật Trời há dễ bẻ cong queo!

Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
20/8/2017

Đá Ba Tầng ở Định Quán, Đồng Nai. (internet)

*

Hòn Đá Ba Sinh

Cái lụy tài hoa vẫn cố đeo
Thăng trầm vinh nhục đã từng keo
Ba câu nhiệt huyết nghe mà nản !
Một chữ thanh cao cứ nhạt phèo
Sóng cả nhớ khi trên mặt bể
Thuyền nan từ buổi lạc tay chèo
Trời cho tóc bạc nay còn gặp
Mặc lũ gian ngoan chọc với khều

Mặc lũ gian ngoan chọc với khều
Chuyện đời đã thử rất nhiều keo
Cúi đầu uốn gối tha hồ giỏi
Lưng thẳng tai tinh kệ xác nghèo
Tối đến cơn ho, ho khụ khụ …
Sáng ra xe đạp, đạp veo veo
Người xưa chắc cũng như mình vậy
Hòn đá ba sinh mốc thếch rêu !

Hòn đá ba sinh mốc thếch rêu !
Vui cùng sách vở lại nằm khèo
Chúng ngồi bên nước thêm căng bụng
Mình ở quê người chẳng đói meo
Ngày có ngoài song cơn gió mát
Đêm còn trước cửa mảnh trăng treo
Dạy cho con cháu đừng quên nước
Cái dở đừng theo, cái phải theo

Cái dở đừng theo, cái phải theo
Đồng bào mình ốm đói tong teo
Khoét dân kệ mẹ ba loài chuột
Giấu cứt thây ma mấy thứ mèo …
Lộc trẻ đang ươm ngày tháng ửng
Lá vàng sẽ rụng gió bay veo
Sinh ra trời đất đà không phụ
Nếu phụ thì mình đã chết queo !

Sài Môn Chủ Nhân