Category Archives: Thơ mới

Sỏi Đá Cũng Buồn

Giọt lệ héo ru buồn trên phiến đá
Mai về đâu?
Ơi mộng ước xa xăm
Quê hương hỡi tương lai đâu bờ bến?
Con nước buồn cùng sỏi đá cũng hận căm.

*
Sớm lặng lẻ bước thầm về quê cũ
Nhặt vài viên sỏi nhỏ ở bên đường
Là nhân chứng trên quê hương nghiệt ngã
Viên sỏi ơi dài năm tháng có buồn?

Sỏi thấm ướt giọt sương qua đêm tối
Vẫn còn trơ hạt đọng thấm long lanh
Lòng cứ ngỡ sỏi chứa chan ngấn lệ
Nằm lại quê hương nên thấu rõ ngọn ngành.

Bên bờ đá, lũy tre xưa trở héo
Vì dòng sông mạch nước đã khô cằn
Dòng kỷ niệm xa xưa đang chợt hiện
Dòng sông xanh thơ mộng dưới ánh trăng.

Đá hỡi đá, có nhọc nhằn không đá?
Cuộc bể dâu qua bao nỗi thăng trầm
Chôn chân đứng, chứng nhân bao nhật nguyệt
Nơi quê hương mọi thứ bị giam cầm.

Giọt lệ héo ru buồn trên phiến đá
Mai về đâu?
Ơi mộng ước xa xăm
Quê hương hỡi tương lai đâu bờ bến?
Con nước buồn cùng sỏi đá cũng hận căm.

Nguyên Thạch

Trường Sa Hành

Trường Sa ! Trường Sa ! Đảo chuếnh choáng !
Thăm thẳm sầu vây trắng bốn bề.
Lính thú mươi người lạ sóng nước,
Đêm nằm còn tưởng đảo trôi đi.

Mùa Đông Bắc, gió miên man thổi
Khiến cả lòng ta cũng rách tưa. …
Ta hỏi han, hề, Hiu Quạnh lớn
Mà Hiu Quạnh lớn vẫn làm ngơ.

Đảo hoang, vắng cả hồn ma quỉ.
Thảo mộc thời nguyên thủy lạ tên
Mỗi ngày mỗi đắp xanh rờn lạnh.
Lên xác thân người mãi đứng yên.

Bốn trăm hải lý nhớ không tới.
Ta khóc cười như tự bạo hành,
Dập giận, vác khòm lưng nhẫn nhục,
Đường thân thế lỡ, cố đi nhanh.

Sóng thiên cổ khóc, biển tang chế.
Hữu hạn nào không tủi nhỏ nhoi ?
Tiếc ta chẳng được bao nhiêu lệ
Nên tưởng trùng dương khóc trắng trời.

Mùa gió xoay chiều, gió khốc liệt,
Bãi Đông lở mất, bãi Tây bồi.
Đám cây bật gốc chờ tan xác,
Có hối ra đời chẳng chọn nơi ?

Trong làn nước vịnh xanh lơ mộng,
Những cụm rong óng ả bập bềnh
Như những tầng buồn lay động mãi
Dưới hồn ta tịch mịch long lanh.

Mặt trời chiều rã rưng rưng biển.
Vầng khói chim đen thảng thốt quần,
Kinh động đất trời như cháy đảo.
Ta nghe chừng phỏng khắp châu thân.

Ta ngồi bên đống lửa man rợ,
Hong tóc râu, chờ chín miếng mồi,
Nghe cây dừa ngất gió trùng điệp
Suốt kiếp đau dài nỗi tả tơi.

Chú em hãy hát, hát thật lớn
Những điệu vui, bất kể điệu nào
Cho ấm bữa cơm chiều viễn xứ,
Cho mái đầu ta chớ cúi sâu.

Ai hét trong lòng ta mỗi lúc
Như người bị bức tử canh khuya,
Xé toang từng mảng đời tê điếng
Mà gửi cùng mây, đỏ thảm thê.

Ta nói với từng tinh tú một,
Hằng đêm, tất cả chuyện trong lòng.
Bãi lân tinh thức, âm u sáng.
Ta thấy đầu ta cũng sáng trưng.

Đất liền, ta gọi, nghe ta không ?
Đập hoảng Vô Biên, tín hiệu trùng.
Mở, mở giùm ta khoảng cách đặc.
Con chim động giấc gào cô đơn.

Ngày. Ngày trắng chói chang như giũa.
Ánh sáng vang lừng điệu múa điên.
Mái tóc sầu nung từng sợi đỏ
Kêu dòn như tiếng nứt hoa niên.

Ôi lũ cây gầy ven bãi sụp,
Rễ bung còn gượng cuộc tồn sinh,
Gắng tươi cho đến ngày trôi ngã
Hay đến ngày bờ tái tạo xanh.

San hô mọc tủa thêm cành nhánh.
Những nỗi niềm kia cũng mãn khai.
Thời gian kết đá mốc u tịch,
Ta lấy làm bia tưởng niệm Người.

Tô Thùy Yên

Mong Manh Nắng

Ai cũng nói hôm nay không nắng
Trời buồn hiu. Mây thấp tới chân mây
Ai cũng thở dài. Mây vẫn không bay
Ngày ảm đạm. Một ngày ảm đạm.

Tôi như mọi người
Buồn nghĩ trời hôm nay không nắng
Nhưng hi vọng xế, trưa, mây lãng đãng
bay qua trời cho nắng rọi mong manh.

Vườn lá còn xanh
Mùa Thu chưa đến nỗi già quá đỗi
Những đóa cúc vàng mà biết nói
Một lời gì tôi nghĩ chắc là vui.

Ơ kìa mây mây đang trôi
Mặt trời sáng bắt đầu từ cửa sổ
Tôi ấm lên cũng bắt đầu chõ đó
Chỗ nắng mong manh chỗ niềm vui long lanh.

Bây giờ có bờ vai anh
Em sẽ nói gì trong nước mắt
Trong buổi trưa mong manh sắp mất
Dẫu một ngày ảm đạm cứ lê thê…

ht

Cuối Một Ngày Dài

Bữa ăn chiều như thế đã là no
Trời rất tím
Tím một màu thơ
Tôi cầm bút chép những câu vừa hiện.

Những câu thơ chắc thơm tho từ miệng?
Tôi vừa ăn xong khúc bánh mì, ngon!
Tôi tự hỏi tôi: mình sống để còn
Rồi mình chết, còn lại gì không hết?

Có đôi lúc thơ không cần chấm phết
Nhưng có đôi khi thơ cũng phải sang dòng
Tôi nghĩ buồn: mai mốt những con sông
Sóng không gợn và chiều không bay khói…

Quê Hương ơi có bao giờ mong đợi
Những kẻ đi xa bỗng chốc bay về?
Như dòng sông trở lại sơn khê
Như chiếc lá vàng rơi tìm cội…

Tôi chép miệng: tự dưng mà tôi nói
Những lời buồn như thế có vui ai?

huệthu

Tưởng Như Khúc Phụng Cầu Hoàng

Ngọn gió nào vừa bay
Tiếng chim nào vừa hót
Mùa Thu đó nắng sườn non vàng vọt
Ðồi cây phong phủ nắng còn để sót
Chiều thấm dần
Mây trắng ngẩn ngơ trôi
Chợt bâng khuâng: tuổi trẻ ở đâu rồi ?
Mình nhớ mình, mình nhớ quá mình ôi !
Tuổi trẻ đâu ?
Mình ở đâu ?
Lên đồi cao cùng ngóng
Hoa cỏ dục ai sầu
Ngàn năm xưa còn mãi giọng Thư Cưu
Thơ Kinh Thi có người đẹp bên lầu
Có nỗi buồn xa vắng
Giữa chiều Thu tĩnh lặng
Bỗng nhiên đau nỗi niềm riêng
Hỏa thiêu tình ta trên nốt nhạc muộn phiền
Rằng tiên hay rằng tục ?
Quên rồi một kiếp thần tiên
Ai chờ ai nẻo giang biên ?
Còn ai khẽ vỗ mạn thuyền cùng ca
Xa rồi ! Thôi thế là xa
Con chim xưa chốn giang hà giờ đâu ?
Bỗng nhiên mà hội ngộ
Tìm đâu ra ngõ Bích Câu
Bích Câu còn mãi chiếc cầu
Phượng ơi ! Giờ biết ở đâu chim Hoàng ?
Tự nhiên vẳng lại tiếng đàn
Tưởng như khúc Phụng Cầu Hoàng hỡi ơi ! *

  • “Phượng Cầu Hoàng” (chim phượng trống tìm chim phượng mái)
    phượng là con chim trống hoàng là con chim mái.

huệ thu

[yourchannel user=”CNN” search=”Phụng Cầu Hoàng”]

Tiếng Đàn Cuối Cùng Của Bá Nha

Tôi cho người ấy một cây bonsai
Người ấy để nó sau vườn như một cây hoang dã
Một hôm có con chim lạ
Bay đến đậu trên nhánh cây
Người ấy đuổi chim bay
Một hôm tôi đến thăm biết chuyện
Thấy mình như con chim mà người ta không lưu luyến
Tôi trở về
Tội nghiệp cây bonsai

Một mai
Tôi tự hỏi hoài
Nếu mình đầu thai trở thành cây cỏ
Thì con bướm con ong dù nhỏ
Ðến với mình
Mình có nhớ nó không?
Nếu là cây giữa rừng
Chắc có biết bao nhiêu con chim lạ về núp một mùa Ðông!
Tại sao người ấy không có tấm lòng như là chút gió?

Tôi đi không kịp thở
Tôi không dám quay lại ngó cây bonsai của tôi
Lầm lỡ tặng ngườià
Ờ thì mây trôi
Không có gì đứng lại trong tim người ta đâu!
Tôi đã gục đầu
Khóc thương mình không có bạn!

huệ thu

Cơn Mưa Chiều Chủ Nhật

Cơn mưa chiều Chúa Nhật, sấm sét và chuông vang
Có người đi vội vàng
Có người ngồi tư lự
Ðó là người đi ngoài đường
Ðó là người ngồi trong nhà nguyện
Chúa Nhật vui buồn tan biến
Như tiếng chuông ngân

Cơn mưa chiều Chúa Nhật tôi nhìn ra ngoài sân
Chim không còn nhặt thóc
Chim đã bay về rừng
Những đóa hoa hồng bắt đầu rơi rụng
Gió lúng túng mà cũng làm cong được những cành cây
Tôi ngắm mưa bay
Nhớ thuở học trò, hai vai ướt sũng
Không phải chiều Chúa Nhật
Mà giữa tuần, trời mưa lất phất
Tôi chải tóc một mình
Ai kia, bên kia sânà

Cơn mưa chiều Chúa Nhật
Xa xăm
Hay gần gũi
Suốt đời tôi lũi thủi
Chim thì bay về rừng
Tôi thì bay về đâu
Quê Hương là giang đầu
Quê Hương là hải giác
Tôi nghe dòng nước mắt chảy trong mưa chiều nay

Chuông nhà thờ bay bay theo mưa trên thành phố gió
…..
Huệ thu

Dạo Bước Bình Minh

Màu xanh của lá
Lá màu xanh
Anh ạ anh à
Em hỏi anh:
Có phải mùa Xuân nằm ở lá?
Mùa Tình Yêu ở buổi Bình Minh?

Anh ạ anh à
Em bước chậm
Con đường thì thẳng
Lối thì quanh
Mặt trời chưa hiện trên đầu núi
Mặt biển ngoài xa…Em thấy anh!

Buổi đó, bình minh
Xưa rất xưa
Lá hoa thắm thiết
Giống bây giờ
Quê Hương đẹp lắm nên yêu quý
Anh cũng đẹp mà! Anh của Thơ!

Anh của Thơ
Và Lá của Cành
Sáng này em dạo
Bước quanh quanh
Một mình. Nghe tiếng bàn chân bước
Nghe nhớ vô cùng. Em nhớ anh!

Màu xanh của lá
Ôi màu lá
Màu của bờ vai
Áo học trò
Nếu mở lại nhìn, thương lắm nhỉ?
Muôn màng cũng đẹp một cơn mơ!

huethu

Huề

Học bà cụ tổ Xuân Hương
Vào đêm thứ sáu thường thường nghỉ ngơi
Rủ chàng đấu trí mà chơi,
Những ai ngoại thủy thì mời đừng nghe.
Dù chàng có ra xe đấm tốt,
Dù pháo đầu đóng chốt đã sao ?
Giữ nhà ghểnh tượng xem nào!
Vén thêm con sĩ lọt vào cung chơi
Mặc cho pháo châm ngòi chiếu bí
Thì mình đây cũng “thí cô hồn!”
Khi vui nước nước non non *
Trên đường lưu lạc cò con chơi cờ
Chơi cho chán cho mờ nhật nguyệt
Cho ra người lịch duyệt hào hoa
Chiến tranh rốt cục cũng hòa
Dẫu đen hay trắng cũng ta với mình !

* thơ Hồ Xuân Hương

Huệ Thu

Miên Man Chiều Mưa Ở Huế

Hôm nào hết buồn
Tôi sẽ cười vui một nụ
Cho mưa bay xa đỉnh Ngự
Cho nước tràn bờ sông Hương!

Huế ơi có một lần thương
Mà sao trăm ngàn lần ghét?
Huế đó, nào ai có biết
Tôi buồn mấy bữa, chiều nay!

Ðôi khi muốn nói rất hay
Giống in như là người Huế
Sơ mai kia mình là Mệ
Nhìn nhau già khú thì sao?

Phải chi lòng như hoa đào
Chiều nay bay bay trước gió
Ơi người sao không ngang ngõ
Nhìn mưa mưa ngỡ ngàng mưa…

Tôi vẫn buồn như ngày xưa
Lạ ghê hay mình còn trẻ?
Ôm trong lòng chi cái Tré
Nhớ hoài nem Thủ Ðức chua…

huệ thu