Category Archives: Thơ cuộc sống

Câu Chuyện Thương Tâm

Thuật theo chuyện em bé gái 10 tuổi trên đương phố Sài Gòn. 

Thanh và vợ vào tiệm ăn buổi tối
Có một em bé gái tuổi lên mười
Bế trên tay một em nhỏ không cười
Và bên cạnh một đứa em bảy tuổi
Cả ba bé mặt thấy buồn rười rượi
Nhìn người ăn thèm khát hiện nguyên hình
Anh bạn tôi nhìn cảnh ấy rùng mình
Mời ba bé cùng ăn cho có bạn
Em mười tuổi nhìn bạn tôi bạo dạn
Khẽ cúi đầu khoanh tay lại cám ơn
Nhìn hai em ăn hai đĩa hết trơn
Còn một đĩa em để dành chẳng nói
“Em làm sao em lại chẳng ăn đi!
Em bé nhìn bỗng nước mắt đầm đìa
Mẹ em bệnh, em xin ông tha tội
Đĩa cơm ấy, em đem về buổi tối
Mẹ em ăn, mẹ bệnh đã bao ngày
Bạn Thanh nghe nước mắt cứ chảy dài
Tôi bỗng nhớ những ngày bên nước Mỹ
Các con nhỏ thật hồng hào bầu bĩ
Miếng cơm ngon dục mãi chẳng thèm ăn
Tôi nguyện cầu cho khắp cả thế gian
Được no đủ và học hành tử tế
Tôi nghĩ đến đứa con hoang còn bé
Thương mẹ già quên cả xác thân em…

Huệ Thu

Thưa Hết Thảy Bà Con Cô Bác

Trước tin em tôi, Bùi Quý Hiếu,
ốm đau, và sắp sửa qua đời
Tôi trở về từ một đất nước xa xôi

Còn kịp thấy em tôi, thấy nụ cười đau đớn
Còn kịp thấy em tôi chuyện trần gian hết gợn
Em xuôi tay dần, em vĩnh biệt trần gian…

Tôi nhớ thuở cơ hàn có em có chị
Thuở đói nghèo có bà con cô bác đỡ đần
Tôi phải đi xa tìm cách nuôi thân
Em tôi ở nhà lo cho Mẹ già hiu quạnh
Khi có chút cơm no, em tôi rã gánh
Trước thực tế buồn, tôi khóc tự nhiên!

Bà con cô bác đến thăm chia sớt ưu phiền
Bè bạn khắp nơi gửi lời san sẻ
Tôi biết gì hơn? Xin cầm giọt lệ
Rải bốn phương trời cảm tạ nghĩa ân!
Bà con cô bác những người ở gần
Bè bạn bốn phương ít nhiều cách trở
Trước cảnh em đi chị ở
Ở rồi cũng sẽ đi thôi…
Xin cho tôi gói trọn một lời:
Cảm Ơn Cái Tình Cái Nghĩa!

Sinh Lão Bệnh Tử, bốn bước trầm luân
Còn sống ngày nào, lòng tôi ghi tạc
Cái Nghĩa cái Tình tôi nhận được hôm nay…
Gió thoảng mây bay…
Chữ Tình thì không bao giờ phai nhạt
Xin cảm tạ Bà Con Cô Bác
Xin cảm ơn Bằng Hữu khắp nơi nơi !

Bùi Huệ Thu

Gửi 2 cháu Phúc Hoàng Hoa & Bùi Minh Tuyền Nha trang

Bao nhiêu năm Cô, Cháu, mình gặp lại
Trước mặt là…những áng mây trôi!
Ngày nào Ba các con mất
Bây giờ cậu Hiếu nữa…Mây bay!

Còn chăng những tiếng chuông Chùa
Còn chăng những kỷ niệm xa xưa
Ngày Cô đi các con còn bé tí
Ngày Cô về…tất cả như mơ!

Những tiếng chuông rơi rơi và vỡ nát
Nhặt lên nhìn:  những giọt lệ không hơn
Những áng mây trôi, chờn vờn nhang khói…
Tổ Quốc mình đây, đẹp quá Quê Hương!

Cô nói với cậu Hiếu rồi, Lời Chào Vĩnh Biệt
Cô hẹn với các con rồi, Cô Sẽ Trở Về
Có thể bờ đê cỏ còn xanh mướt
Bao nhiêu lối cỏ ngàn nẻo sơn khê…

Cô về Nha Trang và mình cùng chào vĩnh biệt
một người thân thiên thu!
Cô đi rồi, chỉ để lại: Tình Cô Thương Yêu!
Xin các con giữ gìn giùm

Tôi nói với các cháu tôi buổi chiều
Tôi rời xa các cháu tôi cũng vào một buổi chiều…

Huệthu

[yourchannel user=”CNN” search=”Nha trang”]

Đọc Kinh Sáng

Sáng sáng lật cuốn Kinh
Câu đầu:  Nam Mô A Di Đà Phật
Tôi nghĩ đến những người đã mất
Cầu mong họ siêu thăng
Tôi nghĩ đến người còn ở cõi trần gian
Cầu mong họ Thân Tâm An Lạc.

Câu Thân Tâm An Lạc
đúng ra là Thân Tâm Thường An Lạc
Tôi bỏ chữ Thường
vì các Thầy và ai cũng nói Đời là Vô Thường.
Tại sao lại Vô Thường?
Sao không Phi Thường?
Sao không Bất Thường?
Sao không Tầm Thường?
Bỏ đi Tham Sân Si
Tất cả là Bình Thường!
Tôi đọc Kinh
và tôi thương ông Phật!

Ông Phật, người giàu nhất
mà còn dám phủi tay!
Chúng ta đây, là ai?
đời vô thường chưa có?

Cuốn Kinh sáng sáng mở
Tôi mở cõi lòng tôi!

huệthu

[yourchannel user=”CNN” search=”Nam Mô A Di Đà Phật”]

Bến Bình Đông

Tôi cùng bạn bè quay lại bến Bình Đông. Sài Gòn mùa mưa tươi mát như một thiếu nữ vừa rời phòng tắm, tôi mong được gặp bến Bình Đông nước lớn và có mưa. Khi tôi qua cầu Chà Và, trời bắt đầu mưa nhỏ hột và gió như đứa bé trong trò chơi xoay tròn những dúm rác bên đường, riêng dòng kinh Tàu Hũ đang lúc nước ròng sát.

Tôi hoàn toàn không muốn đặt hệ thống miệng cống đen với hệ thống nói dối đỏ của thể chế bên cạnh nhau, dẫu tôi biết đó là sự kết nối đó không hề khiên cưỡng. Kinh Tàu Hũ lúc nước ròng sát hút về mình tất cả các miệng cống bẩn để rồi cả con kinh như một con thuyền cũ mục, chèo chống mỏi mê mà vẫn không tìm thấy đường về bến bờ minh bạch.
Khi chúng tôi đi gần đến cái cầu sắt cũ may mắn còn sống sót trên kênh Tàu Hũ, thì bắt gặp những bãi bùn đen lộ ra. Trong sắc chiều muộn, những bãi bùn đen dâng lên như những ngọn đồi cố níu lấy ánh sáng và ánh sáng trước lúc sắp tắt cũng cố lóe lên níu nhìn bãi bùn.


Trong khoảnh khắc cả một khúc kênh nước ròng hiện ra sắc trắng lóa của lưỡi dao, một thứ màu trắng ma quái chảy chen giữa bãi bùn và nền trời, giữa hy vọng và tuyệt vọng. 


Tôi trở về, mở tienve.org đọc lại bài thơ năm trước của mình để ký ức tôi và ký ức dòng kinh không mất hút nhau.

Bến Bình Đông / túi rác / nước đen

Mặt nước đen bí ẩn cái chết
ánh chiều lè lưỡi liếm cây khô
ngách cống, hẻm lầy, khớp xương mục
Rạch Cát, bến Mễ Cốc…
tây nam Sài Gòn hoàng hôn đầy sẹo

Từ kè đá, từ cống
chảy ra dòng nước đen
ghê sợ hơn là thứ ứ đọng không chảy
khẩu hiệu của thể chế dối trá làm hoảng loạn cột đèn

Tháng mười cạn, nhà máy bột mì chờ bão
tấm tôn sét là bàn tay thiên sứ của gánh hàng rong
từ radio, kết quả xổ số kêu lên như tiếng quạ
và “trúng số” là bóng người đen thui mò rác

Bến Bình Đông nước đen
từng đống trái cây mắc cạn
từng đám thương hồ mắc nợ
lún âm hồn hoàng hôn

Thằng nhỏ nhảy cầu sắt
mang theo mong ước được là chim
cái đầu đen — khối đá vỡ mặt nước đen
trên ghe mục gã đàn ông cắt đầu từng trái dừa
chửi thề là cách ông ta tiễn đưa dòng nước ngọt.

Mặt nước đen lún như sự chết
không ở đâu, tiếng hò lềnh như ở đây
hò hơ
đời mắc cạn ác mộng lầy
lật em mấy bận anh lật cũng đặng
chơi úp, chơi ngửa, chơi nổi, chơi chìm
chơi em bức neo, bức đời lận đận.

Không ở đâu như ở đây
cắn miệng đàn bà là phụt ra đứa con
Túi rác ném xuống nước đen có tiếng sơ sinh than khóc.

Trần Tiến Dũng

[yourchannel user=”CNN” search=”Bến Bình Đông”]

Thơ Mừng Sinh Nhật 85 Nhạc Sĩ Vũ Đức Nghiêm

Mừng Sinh Nhật Nhạc Sĩ Vũ Đức Nghiêm

Tám mươi lăm tuổi cũng gần trăm
Xin gửi ông anh tiếng Chúc Mừng!
Chúc Thọ theo cùng năm với tháng
Hợp Duyên đi tiếp tháng cùng năm
Đã thời chiến sĩ ai đều biết
Đang thuở nhàn cư bạn có thăm
Vong quốc dẫu là vui gắng gượng
Còn Thơ còn Nhạc, đó Tri Âm!

Huệ Thu

Mừng Sinh Nhật 85 nhạc Sĩ Vũ Đức Nghiêm

Tám mươi lăm vẫn còn Xuân
Mừng Sinh Nhật Vũ Đức Nghiêm, rất mừng!

Tám mươi lăm cõi dương trần
Bên con, bên cháu, bạn gần bạn xa…
Lòng vui như đang nở hoa
Thương Cha nhớ Mẹ…vẫn là bé thơ!
Tám mươi lăm tuổi không ngờ
Còn nâng chén rượu mà ngờ chiêm bao!
Cõi đời hư ảo đẹp sao
Khi ta vẫn thấy ngọt ngào quanh ta

Mừng người tôi ra vườn hoa
Hái hoa một đóa ngọc ngà kính dâng!
Mừng người đang tuổi tám lăm
Năm sau năm tới lại mừng…vẫn Thơ!

huệthu

[yourchannel user=”CNN” search=”Nhạc Sĩ Vũ Đức Nghiêm”]

Chào Mừng Ngày Hội Ngộ

Thưa hết thảy Thầy Cô và các Bạn,
Ngày hôm nay mình gặp ở quê người
Điều trước tiên: Ngày Hội Ngộ là Vui
Em xin kính chào Thầy Cô,
mình xin thân mến chào các bạn!

Bốn mươi năm, đường thời gian thăm thẳm
Đường không gian thì nửa vòng cầu!
Lòng mỗi người còn chỗ chứa thương đau
Nhớ-không-nhắc là tránh nghẹn ngào, nếu được!

Nguyễn Du nói: sương mờ cỏ lợt
Lợt với Mờ, hai chữ đã thành Thơ
Nỗi buồn đau đã có tự ngày xưa
Cầu Trời Phật mà cầu hoài không mất!

Biết bao nhiêu Thầy Cô có nhiều người đã khuất
Biết bao nhiêu bè bạn có nhiều người đã không còn
Đà Lạt thì còn đó hai ngôi trường:
Trần Hưng Đạo và Bùi Thị Xuân ngạo nghễ…

Chúng ta ngồi đây là những người tại thế
Chúng ta mừng vui, chúng ta nhắc nhỡ ngày xưa…
Chúng ta mong sao nhật nguyệt không mờ
Mình về họp mặt trên Quê Hương rạng rỡ…

Ngày tái ngộ là ngày ngàn hoa nở
Nhất là hoa quỳ vàng rực núi non
Bây giờ thì chúng mình gửi những cái hôn
Cho Thầy Cô, cho bạn bè hôm nay vắng mặt!

…và rượu mừng xin nâng lên, ta chúc:
Chúng ta khỏe và vui ngày gặp lại năm sau!

Huệ Thu
Kỷ Niệm ngày Đại Hội 7 BTX & THD Đà Lạt
họp mặt tại SJ Ca

Khóc Anh Võ Ðức Diên

Ta vừa gặp nhau
Buổi chiều thứ bảy *
Ðông đủ anh em
Ðùa vui biết mấy !
Sáng thứ ba ngồi trong bàn giấy
Ðược tin anh đã mất rồi
Tôi sững sờ nhìn kỹ lại tôi:
Bè bạn củ người còn, người mất.
Sáu chục năm vèo trong nháy mắt,

Ôi là cuộc sống phù du !
Nợ áo cơm trả quá công phu,
Máu nghệ sĩ bừng bừng huyết quản.
Anh Diên ơi ! Này bè, này bạn
Sáng Miền Nam ** nơi nhóm tin yêu,
Nắm tay nhau chửa nói được nhiều
Quán Anh Vũ đàn ca réo rắt. ***
Canh khuya về bỗng dưng lạnh ngắt,
Ðèn đêm chòng chọc nhìn theo.
Ô hay, khổ phách nào gieo ?
Bước ca sĩ lầm lầm lũi lũi.
Tiếng cá săng nào, ai vừa đóng vội ?
Cuộc đời ! Cuộc đời ! Cuộc đời !
Tính ra chưa dứt một cơn cười,
Mỗi thể xác dựng mấy trời cô độc ?
Ôi ! Tung gió cánh chim hồng hộc,
Chín ngàn hải lý là hư .
Bốn bể dọc ngang, ai lượng sức kình ngư ?
Bộ xương trắng kiến dòi nhấm gậm .
Cứ khao khát vô biên mà cuộc đời hữu hạn,
Cho nên có chúng mình đây,
Có thi ca, có chén rượu đầy,
Có khói thuốc có sắc màu hỗn loạn .
Giăng thương nhớ để đánh lừa năm tháng,
Dệt mê say để trốn nẻo hư vô.
Mai ngày đây tôi lặng đứng bên mồ,
Khoảng biên giới, giữa người đi kẻ ở.
Chỉ gang tấc làm sao mà cách trở ?

Anh ơi ! Anh ơi ! Anh ơi !
Lũ chúng ta phỏng thử được bao người ?
Thằng viết, thằng đàn, thằng vẽ…
Chẳng yêu nhau, nỡ nào chia rẽ !
Tháng năm không đủ buồn ư ?
Anh Diên ơi ! Qua tám cõi mơ hồ,
Tôi không khóc, lòng tôi bỗng khóc .
Nắng vẫn reo vui, cỏ cây vẫn mọc,
Có cái gì thay đổi đâu anh ?
Ta ở, ta đi, đời vẫn vô tình,
Như ta chửa bao giờ có mặt.
Tôi giở mảnh khăn, anh nằm bằn bặt,
Anh Diên đấy hở anh Diên ?
Trách gì xưa có người điên
Tẩm thơ trong rượu mà quên sự đời.

Hà Thượng Nhân
Sai Gòn, 07 02 1961

* Chiều thứ bảy 04 02 61, anh VÐD còn đi ăn với tác giả. 
Thú ba 07 02 61, tác gỉa đi làm, đang ngồi bàn giấy thì được 
anh Lê Văn Siêu gọi dây nói báo tin anh VÐD mất rồi ! 

** Tờ báo Sáng Dội Miền Nam do anh Diên chủ trương. 
*** Mấy chục năm về trước anh Diên đã tổ chức một ban kịch 
lấy tên là Anh Vũ, gần đây anh lại tổ chức quán văn nghệ Anh Vũ.